Vợ Yêu Của Trùm Phản Diện

Chương 52

Ngày ấy, trên đỉnh núi tuyết, Nguyễn Kiều Kiều và Tô Tầm ra về chẳng vui. Thực ra cũng không tính là không vui, cô vẫn rất vui ấy chứ, chẳng qua Tô Tầm không vui lắm.

Có trời mới biết anh rõ là đã bị Cẩu Bất Lý dạy hư. Phụ nữ mà, mặc kệ ở thế giới nào đều là sinh vật khó nắm bắt.

Muốn thực thi từng bước một, việc này không có khả năng!

Chẳng hạn như Tô Tầm, vốn dĩ anh dựa theo sách mời cô xem mặt trời mọc. Đáng tiếc, anh căn bản không biết phong cảnh xinh đẹp có sức hút với Nguyễn Kiều Kiều.

sự chú ý của anh toàn bộ tập trung vào việc chinh phục thế giới. Thậm chí, anh quên mất phụ nữ xem mặt trời mọc là nhìn vào phần lãng mạn, chứ không phải xem dã tâm của anh.

Đúng, Tô Tầm vốn không buông tha dã tâm của mình, ánh mắt anh từ đầu đến cuối đều nhắm vào thành phố loài người kia.

Nguyễn Kiều Kiều lại không có dã tâm lắm, ngoại trừ sống ra, cô còn muốn sống mộtcách vui vẻ.

Chọn con đường của Tô Tầm hẳn là rất mệt mỏi, mà cô cũng thấy mệt mỏi thay anh.

Chẳng qua, đó là lựa chọn của anh, đối với Nguyễn Kiều Kiều là một cam kết hữu hiệu.

Ngày nào đó, anh gặp nguy hiểm, vậy cô sẽ ở lại nhặt xác cho anh.

Đường xuống núi không dễ đi lắm. Tuyết rất dày, vừa đạp căn bản chẳng biết chỗ nào là ổ gà hay cái hố.

Tô Tầm vẫn im lặng theo phía sau cô, anh còn đang tức giận, cố tình không để ý tới cô. Cái tên người thú này chả học hỏi được cái gì tốt, đi theo loài người lâu vậy, lại học được cái tính vòng vo lắt léo.

anh đang đợi Nguyễn Kiều Kiều xin lỗi trước.

Có điều Nguyễn Kiều Kiều... hoàn toàn không suy nghĩ nhiều thế. Trái tim thiếu nam tinh tế của anh, cô đâu có băn khoăn tới.

hiện tại suy nghĩ trong đầu cô là một chuyện khác. Đây là một thế giới không có áo mưa, xin hỏi, cô có thể mang thai không? một đêm điên cuồng mà!

Tuy nhiên, hẳn sẽ không có nhỉ? cô đã tới nơi này ba năm nhưng vẫn chưa có kinh nguyệt đó, giờ kinh nguyệt chỉ là hồi ức xa xăm với cô thôi.

Ồ, thế giới không có đau bụng kinh, cảm giác này rất tuyệt.

Khi Nguyễn Kiều Kiều suy nghĩ lại bị ngã lăn cù, Tô Tầm ở phía sau bắt được cô.

anh đen mặt, đi ra trước, sau đó cúi người ý bảo Nguyễn Kiều Kiều leo lên.

Nguyễn Kiều Kiều không hề khách sáo, tay dài chân dài leo lên lưng Tô Tầm.

“Cảm ơn đại nhân.”

“Hừ.” Người nào đó bày dáng vẻ ‘đừng chọc tôi, tôi còn tức giận đấy’.

Lúc này, Nguyễn Kiều Kiều chợt nghĩ ngợi.

Nghẹn nói, hôn tôi.

Do đó, cô thực sự không nói gì thêm nâng đầu Tô Tầm, hung hăng bẹp một cái.

Bước chân bỗng lảo đảo, cô suýt bị ném ra ngoài rồi.

“Em làm gì vậy?”

Lần này Tô Tầm xoay đầu, tức muốn nổ phổi.

Nguyễn Kiều Kiều chống đỡ người, “Có làm gì đâu.” Sau đó cô nghiêng đầu, thoáng nhìn thấy gương mặt đỏ ửng của Tô Tầm, trong chớp mắt cô đã hiểu.

“Hay anh thích chính diện?”

Bẹp một cái, cô lại hung hăng hôn lên mặt Tô Tầm. Boy đơn thuần hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

Ơ ——

Đàn ông của thế giới này cũng đơn thuần quá đi. Lúc nãy cô còn nói anh học hư loài người, hóa ra chỉ là bề ngoài.

Chẳng qua, dường như có vẻ rất dễ nắm bắt. Bởi sau hai nụ hôn ấy, tâm tình Tô Tầm quả thật tốt hẳn lên. Dọc đường anh chạy như bay mang Nguyễn Kiều Kiều về động.

Nguyễn Kiều Kiều còn chưa chạm đất, đã bị anh kéo lên giường.

“Đợi tí...”

“không đợi.”

“Tôi còn muốn nói!” Nguyễn Kiều Kiều đẩy Tô Tầm.

Tô Tầm nhào tới trước, “Lên giường nói.”

“không không không...” Nguyễn Kiều Kiều đẩy Tô Tầm lần nữa, “không thể cứ như thế hoài, coi chừng miệt mài quá độ.”

“Đó là cái gì?”

Boy đơn thuần kéo tay Nguyễn Kiều Kiều, ánh mắt lấp lánh, “không phải em cũng thích sao? Nếu chúng ta đều thích, thì cùng làm đi.”

nói năng như đang mời cô chơi 3P vậy.

Chẳng qua, Nguyễn Kiều Kiều bày tỏ bản thân quả thật bị thuyết phục.

Hình như cô cũng đến kỳ động dục rồi. Bị Tô Tầm ầm ĩ thế, cô lại cảm thấy cuộc sống lăn lộn trên giường cũng rất tuyệt.

Ôm đầu Tô Tầm, cô mơ màng nghĩ, may mà cô không có kinh nguyệt. Dựa theo nhiều lần hành động của Tô Tầm, nếu là bình thường, chỉ e sẽ cho Cẩu Bất Lý thêm em trai hoặc em gái mất.

Chờ chút, loài người và bán thú, thực sự có thể kết hợp ư?

“Hừ hừ...”

Có lẽ bất mãn việc cô mất tập trung, Tô Tầm nắm bầu ngực cô hung hăng bóp mộtcái, đôi mắt da cam chợt lóe lên sắc đỏ.

Đúng rồi, đúng rồi, cái tên này không thể chịu được thời điểm then chốt cô thất thần.

Ưm ——

Nhắm mắt lại, Nguyễn Kiều Kiều chủ động quấn lấy cổ Tô Tầm, dâng môi mình lên.

Chó ngoan, tôi thích anh ngoan như vậy nha.

Ánh mặt trời giữa trưa thật dịu dàng. Tô Tầm vừa mở cửa động, dường như có ánh nắng rọi vào, nhất thời bên trong hang động trở nên vô cùng ấm áp.

Nguyễn Kiều Kiều nghịch cái đuôi to của Tô Tầm, lười biếng nằm trên lông hồ ly. Tô Tầm vuốt mái tóc dài của cô, khẽ xoắn rồi buông.

“Tóc em mềm thật.”

“Cảm ơn, lông anh cũng rất mềm.”

“...” Đợi đã, đây là đối thoại quái quỷ gì thế?

“Đúng rồi.” Nguyễn Kiều Kiều chống nửa người dậy, “”Đúng rồi đại nhân, chúng ta ra ngoài mấy ngày rồi? Chỗ Tô Minh không có chuyện gì chứ?”

Nhắc tới Tô Minh, Tô Tầm không hứng thú lắm buông sợi tóc mềm mại của cô, “Kệ hắn.”

“...” Tùy hứng vậy sao?

Nghĩ lại, cơn động dục của anh sắp qua rồi, nhưng nhìn sự nhiệt tình trên giường của anh, dường như hoàn toàn không hề có thời gian biến mất ấy.

“Khi nào chúng ta về ạ?”

Tô Tầm sờ cằm cô, có vẻ như anh rất thích động tác này, ngoại trừ vuốt tóc cô, còn thích sờ cằm, giống hệt đang trêu một con mèo.

Đáng tiếc, cô không phải người mèo thực sự.

“Em muốn về?”

Nguyễn Kiều Kiều thoáng do dự, sau đó gật đầu: “Tôi hơi nhớ Cẩu Bất Lý.”

“Hừ.” Tô Tầm buông cằm cô, quay đầu đi.

Quả đầu đen kịt như đang viết mấy chữ to.

Tôi đang tức giận!

Tôi đang tức giận!

Tôi đang tức giận!

Phụt ——

Nguyễn Kiều Kiều bật cười trước suy nghĩ của mình, có điều kệ anh chứ, cứ để anhtức giận đi. Gần đây anh tức giận mãi cô quen rồi, anh không tức giận cô mới khôngquen í.

Theo ánh mặt trời ấm áp, việc trở về đã vô vọng, Nguyễn Kiều Kiều bèn chuẩn bị làm một giấc nghỉ trưa.

Ngay khi cô thiêm thiếp sắp ngủ, chợt nghe một tiếng ho khan bên ngoài. Vì lúc này ở đây rất yên tĩnh, nên tiếng ho khan này đặc biệt rõ ràng.

“Ai?”

Nguyễn Kiều Kiều ngẩng đầu, lại phát hiện Tô Tầm ngồi bật dậy, nghênh ngang chắn phía trước cô.

Làm gì đấy, cô mặc quần áo rồi.

Nguyễn Kiều Kiều ló đầu ra, trước cửa, Mạc Phi nhìn hai người, cười hì hì phất phất tay, “Nè nè, đã lâu không gặp. Tuần trăng mật của hai người thế nào?”

Tuần trăng mật? Chẳng lẽ, Cẩu Bất Lý cũng cho Mạc Phi xem sách không nên xem?

“Cậu tới làm gì?”

Tô Tầm rất khó chịu, thời gian nghỉ ngơi anh không thích người khác tới quấy rầy. Nhất là lúc này anh còn chưa mặc quần.

Tô Tầm một bên thong dong mặc quần, một bên cảnh giác Mạc Phi đang dùng ánh mắt làm anh khó chịu nhìn Nguyễn Kiều Kiều.

Hừ, càng khó chịu hơn.

“Tôi đến thăm cậu, em họ thân thương, Tô đại nhân yêu dấu. Cậu biết không, ai cũng nói cậu và giặc cỏ núi tuyết cấu kết với nhau còn giết thành chủ thành Lạc Hoa, giờ vội vàng muốn bắt cậu trở về thành phố loài người xử tử hình kìa.”

“anh tới chỉ để nói mấy lời này?”

Tô Tầm mặc quần xong, thuận tiện khoát lông hồ ly dày lên người Nguyễn Kiều Kiều, “nói xong rồi thì anh có thể cút.”

“Ấy ấy ấy, đừng tuyệt tình thế. Tôi vất vả lắm mới tới một chuyến. Dù sao tôi và người đẹp mèo đây lâu rồi không ôn chuyện cũ, để bọn tôi tâm sự đã... Chậc chậc chậc... Mấy ngày nay hai người sống như thế nào vậy, bầu không khí giữa hai người... Chậc chậc chậc... Tôi nói nè em họ yêu dấu, lẽ nào cậu vẫn là lần đầu tiên... mùi nồng nặc quá... chậc chậc chậc...”

“Cút...”

Mạc Phi còn chưa nói hết, một quả cầu tuyết đã hung hăng đập tới.

“Này, đã nói không đánh mặt mà.”

Sau khi hai anh em ra ngoài ẩu đả một phen, rốt cuộc mới lưu luyến trở về.

Mặt mũi Mạc Phi bầm dập, có lẽ hai người vừa giao lưu xong.

“Hi, người đẹp. Đại nhân của cô là thứ gì ấy, đã nói không đánh mặt, lẽ nào đangganh tỵ với khuôn mặt đẹp trai của tôi.”

Mạc Phi nói xong, còn nở nụ cười bất cần đời như ngày thường.

Nhưng rõ ràng, Nguyễn Kiều Kiều thấy được nét cô đơn chợt lóe lên. Bỗng nhiên, côcó chút không đành lòng.

“Được rồi, hai người ở chỗ này chơi mãi. Tô Minh biết chuyện núi tuyết rồi, chỉ sợ lần này hắn sẽ không từ bỏ ý đồ.”

Tô Tầm nhìn móng vuốt, “Tôi đã sớm muốn nói chuyện với hắn.”

Tô Tầm nói xong, móng vuốt nhanh chóng biến thành tay. Giọng nói lạnh như băng, ánh mắt cũng trở nên hung ác, nham hiểm.

“Ừ, được. Đám Chuột Đệ đang chờ bên ngoài. Tiến sĩ Gấu nói kỳ động dục của anhsắp kết thúc. đi thôi.”

Phải rời đi rồi, Nguyễn Kiều Kiều thực sự hơi luyến tiếc. Dù sao cuộc sống tốt đẹp ngày ngày hết ăn lại uống kiểu này, không phải luôn luôn có.

Tuy sơn động đơn sơ, nhưng toàn do Tô Tầm tự mình ra tay chế tạo, đừng nói là anh, ngay cả Nguyễn Kiều Kiều cũng rất không nỡ.

Lúc cô đi, có mang theo bộ lông hồ ly dày kia. Mạc Phi theo sau, nhìn lông hồ ly, nhất thời sắc mặt đặc sắc hẳn.

“Tên khốn kiếp Tô Tầm, cậu dám trộm di cốt của tổ tiên tôi.”

“Thế thì sao, tôi không chỉ lấy ra, còn lăn lộn đủ kiểu trên đó...”

Mặt Mạc Phi thoắt đỏ thoắt trắng, “Khốn nạn! Đồ không bằng cầm thú! Có điều...” hắn nhanh chóng thay đổi sắc mặt, “Tôi thích cậu rồi. Nào, cho tôi sờ cái xem. Lúc ở nhà, mẹ tôi coi như bảo bối, chưa bao giờ cho tôi chạm vào.”

“Cút sang một bên!”

Tô Tầm đi đằng trước, Mạc Phi theo sau cãi nhau ầm ĩ. Dọc đường hai người đi qua, bắn lên vô số hoa tuyết. Nguyễn Kiều Kiều đi theo phía sau, cô xoay đầu lại thoáng nhìn ngọn núi tuyết.

trên đỉnh núi mơ hồ có sói tuyết xuất hiện. Sắc trời đã tối, rốt cuộc chúng ra ngoài rồi, chúng nhìn theo bọn họ rời đi, bản thân thì vĩnh viễn bị gông cùm xiềng xích ở chỗ này.

Mãi mãi không có ngày yên tĩnh.

Trong tuyết, ba người đi cực nhanh. Rất nhanh bọn họ ra khỏi núi tuyết rồi, ngay cửa Chuột Đệ và tiến sĩ Gấu đã chờ ở đấy.

Nhìn thấy Tô Tầm, tiến sĩ Gấu bước lên đầu tiên nghênh đón.

“Đại nhân, chúc mừng cậu.”

Chuột Đệ cũng cười hì hì xúm lại, “Đại nhân, cuối cùng anh thành công rồi.”

Chỉ có Tiểu Manh vỗ vai Nguyễn Kiều Kiều, ánh mắt mang theo thương hại.

Đợi đã, rốt cuộc bọn họ nghĩ sao thế, tại sao lần đầu tiên của Tô Tầm được nhiều người quan tâm vậy. Điều này làm Nguyễn Kiều Kiều có cảm giác bị lột tầng da trênngười.

Song chính lúc này, cổ tay chợt thít chặt, Tô Tầm đã nắm tay cô.

“đi, chúng ta trở lại.”
Bình Luận (0)
Comment