Liễu Như Yên chạy mất, Nguyễn Kiều Kiều đoán cô ta đi tìm thái tử.
Nhưng Tô Tầm nói xác suất này rất nhỏ, bởi vì Tô Minh mà thái tử đã có ngăn cách với Liễu Như Yên. Phải biết rằng, thái tử là vua tương lai của loài người, xung quanh không phải người thú hung mãnh bất cứ lúc nào cũng có thể hành động, thì là mấy người anh em tranh quyền đoạt thế, và một số lão thuộc hạ không nghe lời, hắn đâu phải loại đàn ông vì tình cảm mà buông tha tất cả.
Tình huống thật sự là quân vương đều tuyệt tình.
Điểm này, Nguyễn Kiều Kiều rất tin tưởng. Tuy cô xem không ít phim truyền hình não tàn, nhưng côcàng tin chính kịch hơn. Trước đây khi xem <Vương triều Khang Hy>, Khang Hy thích Dung phi và con gái Lam tề Nhi như vậy, cuối cùng vì quốc gia đại nghĩa, còn nói vứt bỏ là vứt bỏ mà.
Đây mới là quân vương.
Nên Nguyễn Kiều Kiều cảm thấy suy đoán của Tô Tầm rất có lý.
Liễu Như Yên không thấy tăm hơi đâu, dù sao chẳng có tác dụng gì quá lớn với bọn họ. Cùng lắm, Tô Tầm cho rằng Liễu Như Yên biết nhiều thứ, là một mối nguy tiềm tàng, về sau gặp lại cô ta phải giết luôn.
Đoàn người tiếp tục lên đường, Nguyễn Kiều Kiều vẫn muốn biết Thú vương dịu dàng phúc hắc là người như thế nào? Cuối cùng hôm nay đã chạm mặt.
không chỉ vậy, cô còn thấy bên cạnh Thú vương xuất hiện một gương mặt quen thuộc.
Liễu Như Yên!
Vận mạng gặp nhau! Quả nhiên nữ chính phải hạ được nam chính mới là nữ chính!
Nhìn Liễu Như Yên nhu nhược không chỗ nương tựa dựa vào Thú vương, Nguyễn Kiều Kiều trố mắt không nói nên lời. Người phụ nữ này không phải còn vượt ngàn dặm tiễn người yêu đã chết ư? Sao ngoảnh lại đã nhào vào lòng người đàn ông khác rồi?
Đúng là tiểu thuyết NP!
Theo thường lệ, Thú vương và Tô Tầm chắclàkẻ thù không đội trời chung. Dù sao lần nào Tô Tầm cũng đi cướp khoáng thạch, khoáng thạch đều giấu ở lãnh địa người thú, mỗi lần đều bị anh cướp đi, còn quay ngược lại đánh tộc người thú.
Việc này xem như mối nhục lớn và thù sâu oán nặng mà!
Nhưng hai người gặp mặt rất bình thản.
“Tô Tầm, đã lâu không gặp.”
“đã lâu không gặp.”
Tô Tầm hờ hững gật đầu.
Dáng vẻ Thú vương có chút khác với Thú vương khí phách trong lòng Nguyễn Kiều Kiều. hắn hết thảy khá giống chàng trai ấm áp, cho người ta cảm giác rất dịu dàng, có vẻ không giống người thú hung hãn hiếu chiến trong truyền thuyết.
Hơn nữa, nhìn lỗ tai hắn cũng nhìn không ra là chủng tộc gì.
Thú vương phát hiện Nguyễn Kiều Kiều đang quan sát mình, hắn dời mắt, vẻ mặt thoáng hứng thú, “Đây là cô gái loài người mà cậu thích?”
Lần này Tô Tầm chắn trước mặt Nguyễn Kiều Kiều, “Liên quan gì tới anh?”
Thú vương thở dài một cái, “Lâu ngày không gặp, tính cậu vẫn vừa thối cứng.”
“anh cũng làm người ta không thích nổi.”
Tô Tầm ném một ánh mắt cho Chuột Đệ, Chuột Đệ nhận lệnh dẫn Nguyễn Kiều Kiều lui về sau mấy bước.
Đây là tiết tấu phải chiến đấu ư?
Thú vương nhìn động tác của bọn họ, vẫn khẽ cười, “Tô Tầm, cậu biết cậu giết Bạch Đồ, tôi sẽ khôngtha cho cậu.”
“Bạch Đồ không phải tôi giết.”
Tô Tầm theo thói quen chịu tiếng xấu của người khác, nhưng lần này anh không có hứng thú ấy.
“Do Tô Minh làm, anh hẳn biết mà.”
“Tôi biết.” Thú vương gật đầu, “Tôi còn biết cậu giết Tô Minh rồi. Sao nào, cảm giác giết anh trai ruột như thế nào? Cũng đúng thôi, con trai nhà họ Tô, một người được người ta nâng niu, một người lại bị ngã sấp xuống bùn đất, ngay cả ăn cũng ăn không đủ no, về sau có hơi sức rồi thì giết chết kẻ bắt nạt mình. Đây cũng là chuyện hợp tình hợp lý, nhưng cậu biết tôi vẫn muốn giết cậu.”
Thú vương lảm nhảm xong rốt cuộc rút đao ra, “Tới đây, để tôi xem mấy năm nay đứa con hoang có tiến bộ không?”
Tên Thú vương này thật sự nói trở mặt liền trở mặt. Trước đó vẻ mặt ôn hòa ôn lại chuyện cũ, chẳng có sát khí nào. Nhưng một thoáng hắn rút đao ra, vẻ mặt hắn thay đổi hoàn toàn.
Con ngươi vốn dịu dàng trở nên vàng rực, hé ra gương mặt tràn đầy sát khí, cầm đao chém về phía này.
Song, người Thú vương chém không phải Tô Tầm, lưỡi đao hắn chợt chuyển hướng, cuối cùng nhắm ngay Nguyễn Kiều Kiều.
Đồ lừa đảo! Mắt tên Thú vương này không tốt hả?
Thời điểm mấu chốt Chuột Đệ kéo Nguyễn Kiều Kiều, nhưng tốc độ Thú vương quá nhanh, cánh tay Chuột Đệ bị chém một nhát, máu tuôn trào.
“Chuột Đệ!”
Sắc mặt hắn trắng bệch, Nguyễn Kiều Kiều phẫn nộ rút dao phay ra, tiến đón Thú vương.
Có điều, cô còn chưa ra tay đã bị Tiểu Manh kéo sang một bên.
“Chúng ta đi mau.”
“Tại sao?”
Nguyễn Kiều Kiều còn chưa kịp hỏi lý do đã bị Tiểu Manh kéo đi chạy xa, phía sau có Cẩu Bất Lý và Mèo Đen khiêng Chuột Đệ theo sát.
Rốt cuộc phải chạy cái gì? Đúng lúc đó, cô nghe được trong rừng chấn động, cô nghiêng đầu nhìn sang, chỉ thấy phía sau bọn họ mây mù tràn ngập, cộng thêm tiếng bước chân lộc cộc hướng về phía bọn họ.
Lần trước, khi cô nghe được âm thanh này là heo rừng tập kích khe núi.
Vậy lần này thì sao...
Nguyễn Kiều Kiều lại quay đầu nhìn, cô trông thấy vô số động vật từ bốn phương tám hướng xông ra, nhào về phía bọn họ.
Tiến sĩ Gấu chạy trối chết, còn không quên giải thích chân tướng.
“Giờ cô đã hiểu tại sao chúng ta phải chạy chưa? Vì năng lực lớn nhất của Thú vương chính là hiệu lệnh muông thú.”
“...”
Vô số dã thú hung hãn bao vây bọn họ, lúc này nói nhảm nữa cũng vô dụng. Nguyễn Kiều Kiều rút dao phay, vài con dã thú cô còn có thể đối phó, nhưng hàng nghìn con...
cô không chắc đâu.
Cẩu Bất Lý chắn trước mặt cô, chợt lắc đuôi biến thành con chó to oai phong lẫm liệt.
Nhưng chẳng có tác dụng lắm, một con hổ nhào tới cắn đuôi Cẩu Bất Lý.
Thấy Cẩu Bất Lý ô hú hét thảm thiết, Nguyễn Kiều Kiều vung dao phay, nhắm ngay con mãnh hổ kia.
Sức cô vô cùng lớn, đầu hổ bị cô chém một dao rơi xuống.
Song kế tiếp, trông thấy lần lượt đàn mãnh hổ kéo tới, tay cô bắt đầu run rẩy.
Chết tiệt, sao trong rừng này nhiều mãnh thú thế.
Mãnh thú khác với con người, con người có lòng sợ hãi, nếu thấy đồng bọn chết, có lẽ sẽ dừng bước, vì bọn họ biết sợ.
Tuy nhiên dã thú thì không, chúng chỉ biết hung ác nhào tới, dù phía trước là thi thể của đồng bọn.
Nguyễn Kiều Kiều giơ dao bổ về phía một con sói gần nhất, nhìn kỹ con sói to khá giống Tô Tầm, chẳng qua xấu hơn anh nhiều.
một dao này bổ xuống, máu bắn tung tóe khắp người cô. Mùi máu làm đám mãnh thú đó càng hung hăng hơn, một con sói cắn cánh tay Nguyễn Kiều Kiều, bị Cẩu Bất Lý chém một đao.
Mẹ nó, rốt cuộc việc này khi nào mới kết thúc đây!
Ngay khi Nguyễn Kiều Kiều bị bao vây tứ phía, không biết liệu mình có chôn thây ở đây không, hình như đám mãnh thú ấy nghe được mệnh lệnh gì đó, đều lui về sau.
Nguyễn Kiều Kiều đang buồn bực, lúc này Tô Tầm đi ra khỏi khu rừng.
Cả người anh đầy vết thương, toàn thân đều là máu, đôi mắt cũng đỏ rực.
“Đại nhân?”
Nguyễn Kiều Kiều đang định nghênh đón, nhưng bị Tiểu Manh kéo lại.
“Chờ chút, đại nhân giết đỏ cả mắt, cô đợi lát nữa đi.”
Quả nhiên, mãnh thú chưa lui về sau kịp thời đều bị Tô Tầm ghìm lại, thêm một trận tàn sát chói mắt.
không biết qua bao lâu, Tô Tầm buông đao, quỳ trên mặt đất, có lẽ không đủ thể lực.
Nguyễn Kiều Kiều thoáng do dự, nhưng vẫn tiến lên.
“Đại nhân?”
Trong mắt Tô Tầm lóe lên ánh đỏ, song nhanh chóng ẩn vào trong. anh vươn tay bấu víu cánh tay Nguyễn Kiều Kiều, “Dìu tôi đứng dậy.”
Nguyễn Kiều Kiều đỡ Tô Tầm qua một bên, vết thương trên người anh rất nhiều, tinh thần anh cũng rất kém, hình như rất mệt mỏi.
cô vốn muốn lau máu trên người anh, chẳng qua nhiều quá, căn bản không lau hết.
“Thú vương đâu?” Cuối cùng, cô lau máu trên mặt anh, “anh giết được hắn à?”
Tô Tầm lắc đầu, trong mắt lóe lên chút châm biếm, “Đâu có dễ vậy?”
Đúng là không chết, nhưng không chết, sao Tô Tầm có thể xuất hiện ở đây?
“hắn vốn không muốn giết tôi, chỉ giày vò tôi như trước đây thôi.”
Tô Tầm mệt chết đi được tựa trên người Nguyễn Kiều Kiều, nặng nè thở gấp một tiếng.
Thú vương không giết Tô Tầm, có điều cũng tràn đầy địch ý với anh, Nguyễn Kiều Kiều thực sự khônghiểu nổi. Hai người này nói là kẻ thù, nhưng hình như không phải kẻ thù chân chính, ít ra Thú vương không xuống tay ác độc. Trong lúc Nguyễn Kiều Kiều lau vết máu trên mặt Tô Tầm, Thú vương bước ra khỏi khu rừng.
Lúc này, hắn nhìn anh, lại cười dịu dàng.
“Sao, lời đề nghị của tôi, cậu có suy xét không?”
Tô Tầm hừ lạnh một tiếng.
Bầy mãnh thú khẽ gầm từng hồi, Thú vương xua tay, ánh mắt rơi trên người Liễu Như Yên đang cưỡi con hổ trắng.
“Cũng được, bất cứ lúc nào cậu cũng có cơ hội đổi ý. Hôm nay cứ như vậy đi, cho cậu một bài học nho nhỏ. Coi như cậu động vào người của tôi thì nhận chút bài học. Chẳng qua, lần sau đừng làm thế nữa.”
Thú vương vẫy tay, muông thú lui về phía sau một bước.
“Đúng rồi, người phụ nữ loài người này tôi phải dẫn đi. Nghe nói cô ta là người của thái tử, tôi biết loài người rất trọng tình cảm, trở về nói với hắn người phụ nữ này ở trong tay tôi, xem hắn lấy cái gì ra đổi.”
Thú vương nói xong chỉ huy muông thú lui về sau.
Tô Tầm đỡ cánh tay Nguyễn Kiều Kiều, lau vết máu nơi khóe môi.
“Nhiều năm thế này, vẫn là cái đức hạnh đó.”
Nguyễn Kiều Kiều thoáng nhìn Thú vương đi xa, “Cứ đi như vậy à?”
Tiến sĩ Gấu chẳng biết chui ra từ chỗ nào đè vết thương trên người Tô Tầm, “Chậc chậc chậc, thương tích của đại nhân nhiều thật. thật là, lần nào gặp hắn đều đánh nhau... Hay chúng ta làm một trận chiến lớn đi...”
“Đại nhân quen biết Thú vương?”
Chuột Đệ cũng tới đỡ Tô Tầm, “Ừ, Thú vương luôn muốn chiêu dụ đại nhân theo phe.”
“Đại nhân không đồng ý?” không nhìn ra Tô Tầm có tiết tháo như thế, Nguyễn Kiều Kiều cảm thấy mình hơi cảm động.
“Đương nhiên không đồng ý.” Tiến sĩ Gấu tay chân lanh lẹ băng bó vết thương cho anh, “Chúng ta luôn là phái trung lập, kiếm tiền đủ rồi, tại sao phải bán mạng chứ?”
“...”
Chỉ đơn giản vậy ư?
Tô Tầm hừ lạnh một tiếng, trong mắt tràn ngập ấm ức, “Còn chưa tới lúc.”
“...”
anh thực sự muốn mưu phản?