Phịch —— Cửa lớn bị đá văng, Tô tướng quân tức giận đứng trước mặt Nguyễn Kiều Kiều, ánh mắt như lửa trừng cô, nghiến răng nghiến lợi nói, “Nó lại vì cô, không tiếc tàn sát nhiều người cùng tộc như vậy.”
Cẩu Bất Lý từng nói cho Nguyễn Kiều Kiều biết mức độ nguy hiểm của độc Bão Táp, có thể giết người trong vô hình. Chẳng qua chi phí rất cao, chu kỳ chế tạo quá dài, nên không thể đầu tư lâu dài.
Song Tô tướng quân hẳn không biết.
“đi!”
Ông ta phất tay, ngoài phòng nhanh chóng xuất hiện hai gã vạm vỡ, không nói hai lời áp tải ba người Nguyễn Kiều Kiều ra ngoài.
“Các người muốn gì?”
“Câm miệng! Nếu không giết hết mấy người!”
rõ ràng Tô tướng quân tức giận vô cùng, giọng nói còn phát run.
Dọc đường đi, Nguyễn Kiều Kiều liên tục muốn rút dao phay phản kháng một phen, nhưng khi nhìn tiểu đội chỉnh tề đi theo sau Tô tướng quân, nòng súng đen ngòm không chút buông lỏng chỉa về phía bọn họ, Nguyễn Kiều Kiều vẫn bỏ qua suy nghĩ ấy.
Cuối cùng, khi Tô tướng quân dẫn bọn họ ra cổng thành, Nguyễn Kiều Kiều trông thấy người phụ nữ trên lưng ngựa trước mặt.
không đúng, nói một cách nghiêm chỉnh hẳn là người thú nữ.
“Hi cô Mèo, đã lâu không gặp.”
trên lưng ngựa không phải ai khác, chính là Thú vương phi đã lâu không gặp.
Điều kiện để Tô Tầm hợp tác với Thú vương chính là cứu bọn họ ra ư?
Thú vương phi vung tay với Tô tướng quân, “Được rồi Tô tướng quân, đừng tiễn nữa.”
Vừa dứt lời, cô ấy chỉ huy mấy người thú qua đó dẫn ba người Nguyễn Kiều Kiều đi.
Nguyễn Kiều Kiều đuổi tới chỗ Thú vương phi, đến tận rặng núi của người thú, cô mới thả lỏng hỏi ra sự nghi hoặc trong lòng.
“Sao Tô tướng quân lại thả người?”
“không thả người thì người của ông ta phải chết sạch.” Thú vương phi cười hihi, “Có điều Tô Tầm đoán không sai, ông ta sẽ thả người dù cho trên tay chúng tôi không có món đồ chơi chết người kia. Loài người các cô thực sự tàn nhẫn đó, phát minh ra thứ quá đáng sợ.”
Nguyễn Kiều Kiều không nói gì, cô đã sáng tỏ. Tô Tầm hư hư thật thật, rốt cuộc dọa được Tô tướng quân, vì thành Tây Bắc, ông ta không còn cách nào mới thả bọn cô ra.
“Tô Tầm đang ở đâu?”
Tô Tầm không ở chỗ người thú, dựa theo cách nói của Thú vương phi, hiện giờ anh vẫn ở thành Nhân Loại.
Nguyễn Kiều Kiều đi theo Thú vương phi được vài bước thì ngừng lại. Rời khỏi ổ sói của Tô tướng quân, cô sẽ không bước vào hang cọp nữa chứ?
Tô tướng quân không phải người tốt, nhưng người thú lật lọng thì sao?
Thú vương phi cũng dừng bước, “Sao vậy? Cảm thấy tôi sẽ giết cô à?”
Nguyễn Kiều Kiều lui về sau một bước, tay nắm dao phay trên lưng.
Thú vương phi thân kinh bách chiến[1], làm gì không nhìn ra chút suy nghĩ này của Nguyễn Kiều Kiều, “Yên tâm. Tuy tôi không thích Tô Tầm, anh ta cũng là một kẻ nguy hiểm tiềm tàn, có cơ hội tôi chắc chắn sẽ lấy mạng anh ta. Nhưng tạm thời tôi sẽ không làm, vì anh ta vẫn còn hữu dụng, mà cô là lợi thế tốt nhất.”
[1]Thân kinh bách chiến (身经百战): trải qua trăm lần chinh chiến. Ngoài ra còn so sánh kinh nghiệm phong phú, kiến thức rộng rãi.Trời ạ, đúng là bị cô ấy nói trúng.
“Rốt cuộc Tô Tầm đã đồng ý chuyện gì với các người?”
Thú vương phi ngồi trên lưng ngựa, trầm mặc trong chốc lát.
“một đời bình an.”
không chỉ là thành Nhân Loại bên kia ghét chiến tranh, Thú vương bên này cũng thế.
“Chắc cô không biết trận chiến này đã giằng co bao lâu. Tôi chịu đủ rồi.” Chịu đủ mỗi ngày thức dậy trong tiếng súng.
Thú vương phi ngậm cọng cỏ, ánh mắt nhìn về núi xanh nơi xa, “Mấy năm nay chúng tôi chết rất nhiều người cùng tộc. Rất nhiều tộc càng diệt càng tuyệt chủng. Cứ tiếp tục như vậy nữa, diệt tộc không phải không thể.”
“cô tin Tô Tầm sẽ làm được ư?”
Thú vương phi lắc đầu, “không tin. Nhưng có người, tôi tin.”
“Ai?”
“Chu Tuyển, cũng chính là vua của loài người các cô.”
Thú vương phi đứng dậy, vỗ vỗ cỏ dại trên đầu gối.
“Chuyện xảy ra từ rất lâu trước đây. hắn vẫn là một học sinh bình thường, chúng tôi từng thi cưỡi ngựa. hắn thắng tôi, sau đó Thú vương thắng Tô Tầm. Khi ấy, quan hệ của chúng tôi cực kỳ tốt. Đương nhiên, tôi vẫn chưa phải Thú vương phi, tên khốn kiếp Thú vương chỉ là một người thú bình thường... Hiển nhiên, chúng tôi cũng chẳng biết hắn có địa vị cao như vậy ở quốc gia loài người.”
“...”
Vậy là quen nhau lâu rồi.
Nguyễn Kiều Kiều ném ánh mắt nghi hoặc nhìn tiến sĩ Gấu cái gì cũng biết, tiến sĩ Gấu cũng đáp lại bằng ánh mắt mờ mịt.
Thú vương phi quay đầu nhìn Nguyễn Kiều Kiều, “Có phải cảm thấy rất kỳ quái không, người thú và loài người không đội trời chung, nhưng thủ lĩnh của bọn họ từng là bạn bè?"
Nguyễn Kiều Kiều gật đầu, “Đúng là không thể tin nổi. Sau đó, các người không liên lạc với nhau nữa à?”
Thú vương phi lắc đầu, “không có.”
“Thế mà cô tin hắn? Lòng người là thứ khó tin tưởng nhất, nó thay đổi thất thường, cô căn bản không nắm bắt được.”
“Tôi biết.” Thú vương phi cười khổ, “Nhưng tôi đã không còn bất kỳ lựa chọn nào.”
Ngoại trừ tin hắn một lần, chẳng còn biện pháp nào khác.
Khi ấy còn trẻ, Thú vương phi vẫn là một thiếu nữ người thú ngây thơ, lúc ra ngoài chơi với Thú vương vô tình gặp được Chu Tuyển và Tô Tầm cũng còn trẻ.
Rất nhiều năm trôi qua, Thú vương phi vẫn nhớ đôi mắt trong suốt của Chu Tuyển, rất đẹp, sáng long lanh trong bóng tối.
Hai người rơi vào bẫy bọn họ thiết kế, trông thấy là loài người, bọn họ vốn muốn giết hai người ấy. Song đôi mắt kia, quả thật rất đẹp, đẹp đến mức khiến cô quên mất hắn là loài người nguy hiểm.
cô cứu họ.
Mấy ngày ngắn ngủi là khoảng thời gian thoải mái nhất trong cuộc đời cô. cô nghe hắn kể những câu chuyện của thành Nhân Loại, còn Thú vương và Tô Tầm không có việc gì thì so tài với nhau.
Lúc đó Tô Tầm rất yếu ớt, yếu đến mức không thể tin hiện tại sẽ trở thành kẻ nguy hiểm như thế, bình thường bị Thú vương đánh no đòn, song anh nhanh chóng đứng dậy, tiếp tục tấn công.
Thời gian vui vẻ luôn luôn ngắn ngủi, chẳng bao lâu sau, bọn họ phải trở về thế giới của mình.
cô vẫn nhớ kỹ ánh mắt trước khi đi của hắn.
Năm ấy dưới bầu trời sao, hắn hỏi cô muốn làm chuyện gì nhất?
cô đã nói gì nhỉ?
Đúng rồi, cô nói: “Tôi muốn đến thành phố cậu ở, nơi cậu đi qua, tôi đều muốn xem. Tự do tự tại, không bị ràng buộc.”
Đôi mắt trong suốt của thiếu niên dịu dàng, hắn giơ tay lên, khẽ sờ tai thú của cô, “Cậu sẽ thực hiện được.”
Thời gian thấm thoát thôi đưa, qua nhiều năm như vậy, cô mơ hồ có thể nghe được tin tức của hắn từ thành Nhân Loại. hắn là con trai quốc vương, hắn đã làm thái tử, vị vua kế tiếp của thành Nhân Loại.
cô nghĩ, nếu là hắn, có thể vận mạng của bọn họ có thể thay đổi.
Nguyễn Kiều Kiều thoáng nhìn ánh mắt hoài niệm, nét mặt dịu dàng của Thú vương phi làm cô cực kỳ kinh ngạc. Thú vương phi còn có một câu chuyện với Chu Tuyển.
cô càng không ngờ là, Tô Tầm đã quen với Chu Tuyển từ nhỏ.
Thế tại sao cuối cùng Chu Tuyển lại đề bạt Tô Minh? Hoặc là nói, từ lúc đó, hắn đã bắt đầu muốn động vào nhà họ Tô rồi.
Nghĩ vậy, Lý Tuyển thực sự là người rất đáng sợ. Nhưng Tô Tầm thì sao, có thể che giấu nhiều năm tới thế, bản tính đều biểu hiện gió chiều nào theo chiều đó với cô, giờ nghĩ lại, có lẽ anh đã đứng về phía Lý Tuyển từ rất lâu rồi.
“đi thôi. Đừng nghĩ nhiều, tôi biết cô đang nghĩ gì! Nhưng cô yên tâm đi, tôi rất thích cô. Dù Tô Tầm không đưa thứ tôi muốn, tôi cũng sẽ không đụng vào cô.”
Vẫn như lần trước, Nguyễn Kiều Kiều được đối đãi không tồi ở chỗ người thú.
cô luôn chờ Tô Tầm trở về, luôn chờ Tô Tầm dẫn cô đi.
Song không ngờ, vừa đợi lại trôi qua một năm.
một năm này, đối với người thú và loài người đều là một năm bình yên lại không yên tĩnh.
Sau khi người thú cứu Nguyễn Kiều Kiều, bèn an phận thủ thường, không gây sức ép với thành Tây Bắc nữa. Vả lại, Tô tướng quân cũng tự lo chưa xong.
Tô Tầm vậy mà không giết Lý Tuyển, không chỉ thế dường như anh còn dẫn Liễu Như Yên đi nương nhờ Lý Tuyển. một năm qua, Lý Tuyển và Tô tướng quân vì diệt trừ đối phương, nên dồn toàn lực.
Cuối cùng phát hiện Lý Tuyển gian xảo, song Tô tướng quân cũng chẳng phải kẻ tầm thường, cộng thêm bên này còn có người thú rục rịch ngóc đầu, nên hai phe đánh được một năm đã đình chiến.
Mùa xuân năm thứ hai, thế giới dường như bỗng chốc an bình.
Tuy Nguyễn Kiều Kiều biết, đây chỉ là hiện tượng ngắn ngủi, chiến tranh sẽ không kết thúc.
một năm này xảy ra rất nhiều chuyện. Chẳng hạn như Nguyễn Kiều Kiều học được rất nhiều thứ ở chỗ người thú. Ở đây người thú khá đơn thuần, mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ ngơi. Thú vương phi như thường lệ vẫn rất nổi tiếng, lần nào cũng tức Thú vương đến mức khịt mũi trừng mắt, nhưng luôn không thể làm gì.
Sau khi biết một số chuyện mập mờ giữa Thú vương phi và Chu Tuyển, Nguyễn Kiều Kiều cũng chẳng bao giờ tiếp tục thoải mái qua loa định nghĩa mối quan hệ giữa Thú vương phi và Thú vương là ngược luyến tình thâm nữa.
cô từng muốn hỏi Thú vương phi cái gọi là tình cảm, song cô rảnh rỗi không có việc gì làm, mà Thú vương phi thì bận rộn săn thú, bận rộn huấn luyện nữ binh của cô ấy, bận rộn trêu ghẹo gái, cô ấy căn bản không có thời gian để ý tới cô.
Có điều, ở thành Nhân Loại nghênh đón đám cưới của Chu Tuyển, khi biết người vợ chính là Liễu Như Yên, trong mắt cô ấy thoáng thất thần.
Đêm đó, Thú vương phi ôm rượu vang mình ủ tìm Nguyễn Kiều Kiều uống rượu.
Tửu lượng của Thú vương phi rất bình thường, không tới mấy lượt mặt đã đỏ bừng.
Chẳng qua, miệng cô ấy vẫn rất kín.
Nguyễn Kiều Kiều hỏi rất lâu, cô ấy mới miễn cưỡng nói một câu.
“Vậy thì sao? hắn là người, tôi là người thú. trên thế giới này, không phải loài người và người thú nào cũng có thể kết hợp. Hơn nữa... tôi sẽ hại chết hắn. hắn cũng sẽ hại chết tôi...”
“...”
Cuối cùng, Thú vương phi vuốt mặt cô, “cô không biết tôi hâm mộ cô bao nhiêu. cô vậy mà có thể sinh con trai cho Tô Tầm, thật tốt. Tô Tầm... Tô Tầm không phải người tốt, phải đề phòng anh ta... anh ta xấu xa từ đầu tới đuôi... nhưng... anh ta có cô, tốt lắm rồi... tốt lắm rồi... Nếu không phải cô... bọn tôi... bọn tôi chắc chắn sẽ muốn... muốn giết anh ta... anh ta không phải người tốt... không tốt lành gì...”
“anh ta có chỗ nào không tốt chứ?”
Trong lòng Nguyễn Kiều Kiều cứ thấp thỏm, tuy hình như Tô Tầm chung đội với nam chính Chu Tuyển, song cô liên tục gặp ác mộng mấy đêm.
cô mơ thấy Tô Tầm không có kết cục tốt, bị thêu sống như một quái vật.
cô lấy làm lạ, rốt cuộc Tô Tầm bị gì? Đứng đúng phía rồi còn bị chết cháy.
Thú vương phi cười hihi, nâng cằm cô lên, nhìn cô rất lâu. Cuối cùng, cô ấy cúi đầu, lấy miệng hôn lên bờ môi đỏ au của cô.
“Vì... anh ta muốn thế giới đại loạn.”