Nguyễn Kiều Kiều chưa từng nghĩ sẽ đề phòng Lý Manh Manh. cô coi như lợi hại trong thế giới loài người, mà Lý Manh Manh rõ ràng không phải. Từ nhỏ cô ấy sống ở thành Nhân Loại, tuy không đến mức gọi là cẩm y ngọc thực, song chắc chắn là áo cơm không lo, người như thế tính công kích chỉ là 0, quan trọng nhất là chẳng có lý do gì phải công kích cô cả.
Có điều chính vì dưới tình huống không đề phòng kiểu này, Nguyễn Kiều Kiều bị cô ấy đâm một nhát từ phía sau, thậm chí còn đẩy xuống vách núi.
Hơn nữa Nguyễn Kiều Kiều chỉ kịp hét lên một tiếng, thân thể nhanh chóng rơi xuống, bên tai kèm theo là tiếng gió thổi vù vù.
Mẹ nó, cô sắp chết à?
Cuối cùng, trong mây mù, một con chó to vọt về phía cô, cô cảm thấy vai đau đớn một trận, trước mặt biến thành màu đen, sau đó chẳng biết gì nữa.
Nguyễn Kiều Kiều hình như đã ngủ lâu lắm, tay chân cô đau nhức bò từ trên giường xuống.
cô dụi mắt, mơ mơ màng màng đẩy cửa ra, sau đó mơ mơ màng màng xuống lầu.
“Chịu rời giường rồi hả?”
Giọng nói này khiến Nguyễn Kiều Kiều mơ hồ bỗng chốc mở mắt.
“Mẹ!”
“Sáng sớm kêu gào cái gì!”
Mẹ buộc tạp dề, bưng một nồi cháo nóng hổi lên bàn, “Còn không rửa tay ăn cơm? nói đi, con còn định ở nhà bao lâu, bộ muốn để ba mẹ nuôi con cả đời hả? không tìm việc làm thì tìm một người đàn ông, mẹ nói con bao nhiêu lần rồi, thanh xuân của phụ nữ ngắn lắm, năm tháng vô tình, con còn không nắm chặt chút...”
Bên tai, sự càm ràm của mẹ liên tục đón lấy, Nguyễn Kiều Kiều khó mà tin nổi vuốt cánh tay mình.
Đúng, cánh tay mình. Tinh tế, còn vì quanh năm ngồi trong văn phòng nên ngón tay có vẻ mềm mại trắng nõn.
trên bàn tay không lưu lại vết chai do làm cơm cho Tô Tầm, cũng không có tổn thương do quanh năm huấn luyện mà lưu lại.
Là tay của cô, tay thuộc về Nguyễn Kiều Kiều.
Nguyễn Kiều Kiều thét lên chạy ào vào phòng mình, trong chiếc gương sáng loáng, cô nhìn thấy gương mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Gương mặt ấy đã ở trên mặt cô hơn hai mươi năm, nhưng dường như rất lâu rồi cô không gặp, có vẻ vô cùng xa lạ.
Lại nhìn căn phòng, là phòng của cô. Giường đệm tán loạn, giá sách bên cửa sổ rải rác những cuốn tiểu thuyết và truyện tranh cô thích. Tủ quần áo khẽ mở, một ít quần áo lót chưa sắp xếp xong ném loạn một hồi.
Đây là nhà của cô.
Cuộc sống thực tế của cô.
Có lẽ hạnh phúc tới quá nhanh, Nguyễn Kiều Kiều chẳng biết nên phản ứng thế nào. cô ngây ngô ngồi trên giường, cho đến khi mẹ tới gõ cửa phòng cô.
“Sao vậy, còn chưa tỉnh ngủ à?”
“Mẹ...”
Nguyễn Kiều Kiều xoay đầu, nhìn nét mặt tràn đầy lo lắng của mẹ, cảm xúc dâng trào vào giờ khắc này bộc phát toàn bộ, cô đứng lên nhào vào lòng mẹ, “Mẹ... con rất nhớ mẹ...”
“Con khỉ này, sáng sớm làm gì thế.”
Mẹ véo lỗ tai cô, sau khi quan sát cô từ trên xuống dưới một phen, mới híp mắt nói: “Đừng tưởng dùng chiêu này mẹ sẽ thỏa hiệp, mẹ cho con biết, cứ đóng đô ở nhà không tìm việc làm nữa, mẹ đập gãy chân chó của con.”
“Mẹ...”
Mặc kệ mẹ véo lỗ tai cô ra sao, Nguyễn Kiều Kiều đều ôm mẹ không buông. Rốt cuộc cô trở về rồi, rốt cuộc cô quay về thế giới cô tha thiết rồi.
cô từng cho rằng mình không thể trở về nữa, giờ nghĩ lại, ông trời đối xử với cô không tệ.
Cơm nước xong, Nguyễn Kiều Kiều cố gắng tìm quyển sách H trong phòng, song tìm hồi lâu vẫn tìm không ra. Thời gian cô xuyên vào sách đã bảy năm, mà ở chỗ này chỉ là một đêm.
Lẽ nào cô thực sự đang mơ?
Nằm mơ mình xuyên đến quyển sách H thời mạt thế, sau đó sinh con cho trùm phản diện, về sau còn chẳng biết sao bị nữ phụ đâm một nhát, cuối cùng trở về thế giới hiện thực này.
Quả nhiên, cảnh trong mơ xác thật muôn màu muôn vẻ.
Nguyễn Kiều Kiều nằm trở lại chiếc giường mềm mại của mình, hít sâu một hơi.
May mà, toàn bộ chỉ là mơ.
Ngày tháng ở nhà quả thật thoải mái, mẹ càm ràm cả buổi, Nguyễn Kiều Kiều lại ngủ mất trong âm thanh lải nhải.
cô lại nằm mơ, vì cô mơ thấy cô bị giam trong phòng tối, không nhìn thấy bất kỳ thứ gì chung quanh, chỉ nghe được một giọng nói tan nát cõi lòng.
“Mẹ, mẹ trở về đi... Mẹ, mẹ mau trở về đi!”
Là giọng của Cẩu Bất Lý. Lẽ nào giấc mơ này vẫn chưa kết thúc?
“Cẩu Bất Lý?”
Nguyễn Kiều Kiều thử thăm dò kêu một tiếng.
Trong phòng tối, không có âm thanh nào hết.
“...” Đúng là mơ rồi. Nguyễn Kiều Kiều lắc đầu, đừng, giấc mơ này quá đáng sợ, vẫn nên tỉnh lại sớm một tí.
cô mạnh mẽ véo bản thân trong mơ, cho rằng làm vậy sẽ tỉnh lại. Song cơn đau nhức truyền tới, cánh tay cô cũng sắp bị véo gãy rồi mà cô vẫn không tỉnh.
không chỉ thế, bên tai nghe được giọng Cẩu Bất Lý càng thêm thảm thiết hơn.
“Mẹ ơi, mẹ tỉnh lại đi, mẹ đừng bỏ con. Mẹ ơi, mẹ ơi, con xin mẹ, tỉnh lại đi...”
“Á ——” Con mẹ nó giấc mơ gì vậy! Sao vẫn chưa tỉnh lại!
Nguyễn Kiều Kiều sốt ruột muốn chết, cô muốn thức tỉnh khỏi giấc mơ này, nhưng mặc kệ cô dùng biện pháp gì đều không thể trở lại cuộc sống hiện thực. không chỉ thế, cô phát hiện mình bị nhốt trong phòng tối.
Chẳng biết trôi qua bao lâu, căn phòng tối đang di chuyển, cô vịn tường đứng dậy, lại phát hiện khong biết từ lúc nào ở giữa phòng tối xuất hiện một vệt sáng.
cô đi tới chỗ vệt sáng, vươn tay.
Nương theo ánh sáng, cô có thể nhìn thấy đôi tay mình.
Đôi tay này —— không thuộc về Nguyễn Kiều Kiều, mà thuộc về cô Mèo.
cô quay về đó nữa sao? Là mơ? Nếu là mơ, xin mau chóng tỉnh lại.
cô không tỉnh lại, ngược lại nghe được một giọng nói quen thuộc.
“Em quay về rồi.” Là giọng của Tô Tầm.
cô sợ đến mức lui về sau một bước, một lát sau mới nơm nớp lo sợ hỏi: “Đại nhân?”
Căn phòng an tĩnh, mơ hồ có tiếng hô hấp của Tô Tầm. anh không nói gì, nhưng im lặng kiểu này càng khiến người ta sợ hãi.
“Đại nhân, tôi đang ở đâu? Ở đây rất tối, tôi sợ lắm.”
“Em chạy mất, tôi hơi tức giận.”
Rất lâu, lâu đến nỗi Nguyễn Kiều Kiều cho rằng Tô Tầm sẽ không trả lời, giọng anh lại vang lên trong căn phòng an tĩnh.
“Tôi vất vả lắm mới bắt được em, sẽ không để em đi đâu.”
“...”
Mẹ ơi, đây là mơ, đây chắc chắn là ác mộng!
“Tô Tầm! anh thả tôi ra! Tôi phải về nhà! Tôi phải về nhà!”
Hoàn toàn yên tĩnh, không có ai trả lời cô.
Cuối cùng, tiếng hít thở của Tô Tầm cũng chẳng còn.
anh đi rồi sao?
Thực tế, anh đang ẩn núp ở nơi nào đó cô chẳng biết. cô chỉ biết rằng cảm giác này cực kỳ không dễ chịu.
Tô Tầm mở mắt, vươn tay ra. Lúc này, trên tay anh đã loang lổ vết máu, cách đó không xa, một bóng người trong suốt thờ ơ lạnh nhạt.
“không ngờ, mày có thể dùng phương pháp cấm kỵ như thế tìm nó về. Nhưng, nó không muốn về nhỉ.”
Tô Tầm nắm chặt tay, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ.
“Quả báo! Tao nói rồi, mày không cắn nuốt tao hoàn toàn, một ngày nào đó sẽ bị tao cắn nuốt lại.” Mẹ Tô Tầm vừa nói vừa chui vào người Tô Tầm, hình như anh chịu không nổi, phun một ngụm máu lớn.
“Đại nhân.”
Ngoài cửa, tiến sĩ Gấu vọt vào, trông thấy bộ dạng của Tô Tầm, gương mặt mập mạp tràn đầy lo lắng, “Đại nhân, anh không sao chứ?”
Tô Tầm xua tay, bóp bóng người trong suốt ở cách đó không xa trong lòng bàn tay. Dường như bà ta rất kiêng kỵ máu của anh, giãy giụa một phen vẫn bị áp chế đi vào.
“Đại nhân, thế này cũng không phải cách. Nếu linh hồn cô Mèo không phải ở đây, chỉ sợ sớm muộn gì cũng sẽ quay về thế giới cũ. Chúng ta tìm không được.”
Tô Tầm lau máu nơi khóe miệng, chậm rãi nắm chặt lòng bàn tay.
“không, tôi tìm được rồi.”
“...”
Nguyễn Kiều Kiều lượn rất nhiều vòng ở phòng tối, thậm chí cô sờ mỗi tấc đất tại đây, cô phát hiện phòng này hình như rất to, to đến mức cô căn bản sờ không được ranh giới. không đúng, hình như đây chẳng phải phòng, hình như cô đang ở trong một mảng tối đen không có giới hạn, làm sao cũng không tìm ra phương hướng.
Tô Tầm đi đâu rồi, rốt cuộc cô tới đây bằng cách nào?
Cũng chẳng biết đã qua bao lâu, rất kỳ quái là hình như thời gian trôi qua rất lâu, nhưng cô không thấy đói.
Lần nữa nghe được giọng Tô Tầm, là khi Nguyễn Kiều Kiều ai oán thở dài ngồi dưới đất, bất đắc dĩ nhìn ánh sáng duy nhất trong bóng tối, tiếng thở hổn hển của Tô Tầm vang lên bên tai.
“Em muốn ra ngoài ư?”
“Đương nhiên muốn rồi.” Nguyễn Kiều Kiều bò dậy khỏi mặt đất, “anh đang ở đâu, đại nhân, anh đang ở đâu, tại sao không nhìn thấy anh?”
Tiếng thở hổn hển của Tô Tầm càng thêm ác liệt, chẳng lẽ tên này đang kỳ động dục?
“Đại nhân, anh bị sao thế?”
“Em đừng lộn xộn, tôi đè em rất khó chịu.”
“... Hả?” Nguyễn Kiều Kiều mê man nhìn xung quanh, một mảng tối đen, chẳng có gì cả.
“Đại nhân, anh đang ở đâu? Chừng nào thì anh đè tôi?”
Tiếng thở dốc của Tô Tầm càng gia tăng, mơ hồ cô nghe được một âm thanh phun ra cái gì đó. Hình như, còn có giọng của tiến sĩ Gấu.
“Đại nhân, anh hộc máu.”
“Đại nhân, anh từ bỏ đi. cô Mèo đã chết, linh hồn của cô ấy cũng trở về thế giới cũ rồi. anh cưỡng chế giữ cô ấy, chỉ có thể đẩy mình vào chỗ chết.”
“...”
Nguyễn Kiều Kiều lui về sau một bước, cô nhìn hai tay mình.
cô đã chết? Bộ dạng bây giờ của cô, là hồn phách?
cô không ngừng động đậy ở chỗ này, nên Tô Tầm rất khó chịu, khó chịu đến nỗi hộc máu?
Do đó, cô trở về nhà mình, cô từng thực sự trở về. Chẳng qua không biết Tô Tầm dùng cách gì bắt cô quay lại.
“Đại nhân, anh thả tôi về đi. Tôi muốn về nhà.” cô có thể về nhà rồi, cô thực sự có thể về nhà rồi.
Trong bóng tối, tiếng thở dốc của Tô Tầm nặng thêm mấy phần, “Đừng có mơ!”
Nguyễn Kiều Kiều sốt ruột tới mức muốn khóc, “Đại nhân, tôi không phải người ở đây, nhà tôi ở bên kia. Ba mẹ tôi vẫn đang chờ tôi.”
Lần này, không có âm thanh của Tô Tầm nữa.
Nguyễn Kiều Kiều thực sự bật khóc, trong bóng tối, cô khóc huhu. Đáng tiếc, Tô Tầm không dao động.
Cách một khoảng rất lâu, mới vang lên một âm thanh chán nản.
“anh cũng đang chờ em. Tại sao em không về? Nhà của em ở chỗ anh. Nên, em đừng hòng đi!”