Phiên ngoại 1: Máu mủ của Tô Tầm hoạt độngNguyễn Kiều Kiều phát hiện, cho dù sinh con gái đáng yêu – Cẩu Muội, mối quan hệ thân thuộc trong xương cốt của Tô Tầm vẫn rất lạnh nhạt.
anh không phải một người cha tốt.
Từ sau khi về vùng đất hoang, thời gian anh dùng nhiều nhất là để dính lấy cô.
nói thật, cô hơi chán anh rồi.
Trung khuyển đáng yêu, cô thích đấy. Nhưng Tô Tầm cứ dính lấy cô, cùng nhau làm cơm, cùng nhau ăn, ngay cả khi cô ra ngoài trồng rau hái rau, anh cũng đi theo.
Lòng cô có chút mệt mỏi.
Nguyễn Kiều Kiều từng vô số lần nói qua với Tô Tầm rằng phải quan tâm con cái nhiều hơn, đừng nuôi dưỡng Cẩu Muội thành Cẩu Bất Lý.
Đối với việc thỉnh thoảng sẽ xuất hiện một người đàn ông có cái đuôi to giống mình, Cẩu Muội rất thích.
Chuyện cô bé thích làm nhất là trèo lên người Tô Tầm, chơi với cái đuôi to kia của anh.
Cái đuôi thực sự to, mềm mại, đáng yêu hơn cô bé nhiều, đuôi của cô bé nho nhỏ, khi nào mới có thể to lên?
Cẩu Muội bắt đầu nói chuyện, chẳng qua từ ngữ thiếu hụt.
“anh hai, đuôi.”
“Ừm.” Cẩu Bất Lý ngồi xuống, đặt đuôi lên tay Cẩu Muội, “Chơi đi.”
“anh hai, đẹp.”
“Ừm.” Cẩu Bất Lý vuốt tai của Cẩu Muội, thoáng nhìn đuôi của cô bé, trong lòng xuất hiện một suy nghĩ.
Đuôi nhỏ thế này, là ruột thịt ư?
Tô Tầm bị Nguyễn Kiều Kiều ép buộc phải tương tác với con trai con gái thực ra rất buồn chán.
anh ngắm trời, bầu trời là màu xanh lam, xinh đẹp thật. Còn có mấy đám mây trắng, như kẹo bông gòn Nguyễn Kiều Kiều làm cho anh ăn.
Tô Tầm khẽ liếm môi, có chút buồn ngủ.
Tuy nhiên, cục thịt đang ôm cái đuôi anh rốt cuộc còn định ôm bao lâu?
Muốn bắn ra ghê!
Ánh mắt Tô Tầm rơi trên người Nguyễn Kiều Kiều đang hái rau ở cách đó không xa, chậm rãi thu hồi móng vuốt mình lại.
Nếu bắn cục thịt này ra, cô sẽ tức giận nhỉ? Tức giận rồi, tối nay chắc chắn sẽ không cho anh lên giường!
một lát sau, Tô Tầm mở to hai mắt nghĩ tới một chuyện.
Tối nay, vốn dĩ anh không thể lên giường!
Khi kinh nguyệt của Nguyễn Kiều Kiều tới, cô đều không cho Tô Tầm lên giường.
Vì anh luôn dùng đuôi quyến rũ cô, cô sợ cô chịu không nổi, phải chiến đấu đẫm máu.
Tô Tầm nghĩ thông suốt rồi vươn móng vuốt ra, dựa theo suy nghĩ của bản thân, piu một cái bắn Cẩu Muội ra.
Cẩu Muội lăn long lóc trên cỏ, vẻ mặt vô tội.
Cuối cùng, cô bé nhìn cái đuôi to cách đó không xa, nở nụ cười, bước nhỏ lao nhanh về phía cái đuôi to rối bù kia.
Cách đó không xa, Nguyễn Kiều Kiều thấy Cẩu Muội chạy đến gần Tô Tầm, sau khi Tô Tầm bắn cô bé ra, cô bé lại gấp rút nhào tới.
Hai cha con chơi rất vui vẻ.
cô hơi vui mừng nghĩ tới một chuyện.
Tối nay, hẳn nên cho con chó săn to kia lên giường nhỉ!
Phiên ngoại 2: Tô Tầm, cút đi!Tiểu Manh hỗ trợ trồng từng hạt mầm cà rốt lên vườn hoa một cách cẩn thận.
Thấy bộ dạng cẩn thận của cô ấy, Nguyễn Kiều Kiều bật cười.
“Sinh mạng không yếu ớt như vậy, đừng lo lắng.”
Tiểu Manh vươn tay, “Tôi sợ tôi vừa cầm một cái, nó chết rồi.”
“Chỉ cần cô đừng dùng sức lực đánh Chuột Đệ no đòn thì sẽ không sao.”
Tiểu Manh: “...”
“Đúng rồi, đại nhân và cô ra ngoài bằng cách nào?”
À, nhắc tới thì đây là một câu chuyện dài.
sự thật chứng minh, tình huống lúc đó, Nguyễn Kiều Kiều cũng cho rằng mình phải chết rồi, chết chung với tên khốn kiếp Tô Tầm.
Cái tên này, chưa từng làm qua chuyện tốt nào, giờ chết ở đây cũng do nghiệp quật.
Nhưng, cô muốn sống.
không trở về nhà được, ngay cả sống cũng hi vọng xa vời sao?
Ngay lúc ấy, Tô Tầm lại tỉnh. Nhìn thấy cô, ánh mắt anh sáng lấp lánh, giống như một tội phạm bị xử tử hình chợt nghe được tin tức mình được đặc xá.
Trong mắt, đều phát ra ánh sáng rực rỡ.
“Sao em lại ở đây?”
“Con chó ngu ngốc này! anh chết rồi em tính làm sao đây?”
“... anh không phải chó.”
“Tên ngu ngốc này! Chúng ta sắp chết kìa!”
“...”
Nguyễn Kiều Kiều hận không thể tát một cái đập chết Tô Tầm.
Ai kêu anh tạo nghiệp! Ai kêu anh kiêu ngạo! Ai kêu anh rảnh quá đi phản xã hội phản loài người!
Nhưng ánh mắt rơi xuống cái đuôi trụi lủi của Tô Tầm, cô lại không đành lòng.
Bầu bạn nhiều năm, chung đụng với nhau ngày này qua tháng nọ, chung quy cô vẫn thích Tô Tầm.
cô xem anh là người nhà, là chồng, không muốn anh chết.
Tô Tầm bị một cái tát đánh tỉnh.
anh vịn cô đứng dậy, “Chúng ta trở về đi.”
“Đường bị bịt kín hết rồi.” Nguyễn Kiều Kiều muốn khóc.
“Còn... còn một con đường ngầm.”
Thực tế, nhà họ Tô có một con đường ngầm mà Tô tướng quân và Lý Tuyển đều không biết.
Nhắc tới con đường ngầm này, còn phải cảm ơn Tô Minh.
Khi còn bé, Tô Minh luôn luôn bắt nạt Tô Tầm, nhốt anh tại tầng hầm đen như mực. Tô Tầm rảnh rổi, trong lúc đang biến hình, một con sói mà, không có việc gì thì thích cào bới.
Thời gian lâu dài, bị Tô Tầm cào bới ra một con đường ngầm.
Sau khi Nguyễn Kiều Kiều biết, nét mặt có chút —— vặn vẹo.
Con mẹ nó vậy cũng được à!
“Sau đó bọn tôi ra ngoài. Nhưng Tô Tầm bị thương nghiêm trọng, bọn tôi sợ anh ấy bị Lý Tuyển bắt được, nên tìm một chỗ trốn.”
Tô Tầm rất thù dai, vết thương vừa lành đã muốn ra ngoài diệt Lý Tuyển.
Bị Nguyễn Kiều Kiều nắm chặt đuôi, “anh còn muốn tạo nghiệp tới khi nào? không thể yên ổn sống qua ngày được hả?”
Cái đuôi của Tô Tầm còn đau, bị cô kéo một cái, anh nhe răng nhếch miệng, “Đau...”
“... Đau đáng đời anh lắm.”
“Sau đó đại nhân thực sự không báo thù nữa?”
Nguyễn Kiều Kiều lắc đầu, “Tôi nói với anh ấy, muốn báo thù thì tôi chia tay với anh ấy, tiện thể nhổ sạch lông đuôi của anh ấy. Nên anh ấy không đi nữa.” không biết là sợ cô chia tay, hay sợ bị nhổ lông nữa.
Bỗng nhiên cô rất đau buồn, không muốn biết đáp án của vấn đề này lắm.
Phiên ngoại 3: Nông trại vui vẻ của Nguyễn Kiều KiềuĐến khu vực của người thú, không khí tốt, thổ nhưỡng tốt, hết thảy đều tốt.
Nguyễn Kiều Kiều nghĩ cả đời này chắc sẽ không bước vào ranh giới của thành Nhân Loại nữa, nhưng mỗi ngày cứ nhìn Tô Tầm mãi cũng rất chán.
cô quyết định tìm cho mình một ít chuyện làm.
cô tìm được rất nhiều sách vở công nghệ nông nghiệp trong không gian của Cẩu Bất Lý.
Tại nơi xa xôi, dì Heo còn gửi cho cô không ít hạt giống.
cô trồng thử một chút, vậy mà 90% đều sống.
cô có một đôi tay khéo léo.
Rất nhiều người thú không biết trồng trọt, lãng phí tài nguyên tốt một cách vô ích.
Vào mùa thu, Nguyễn Kiều Kiều thu hoạch được rất nhiều rau dưa, đủ loại đủ dạng, đủ mọi màu sắc.
Tô Tầm lại không thích, anh vẫn là động vật ăn thịt.
Song sau khi Nguyễn Kiều Kiều làm nồi lẩu như trước đây ở thành Hắc Kim, anh không ghét nữa.
Tiểu Bạch cũng rất thích rau của Nguyễn Kiều Kiều, rảnh rỗi sẽ trở lại tìm cô lấy rau.
Đương nhiên, cũng không phải cho không.
Bây giờ Tiểu Bạch là đầu bếp nổi tiếng, tài nghệ của cô ấy truyền thừa từ Nguyễn Kiều Kiều, hơn nữa rau dưa tươi mới, đối với loài người đánh giặc quá lâu, tinh thần và thân thể đều mệt mỏi, cộng thêm tay nghề tốt đều khiến bọn họ cảm thấy như rưới nước trong lành vào người.
Tiểu Bạch rất nổi tiếng, kiếm được một bộn tiền, nghiễm nhiên trở thành một phú bà nhỏ.
Đương nhiên, đối với Nguyễn Kiều Kiều cung cấp rau dưa tươi, cô ấy tuyệt đối không bạc đãi.
Hai người chia đôi, kiếm tiền rất vui vẻ.
Tiến sĩ Gấu khịt mũi khinh thường, “Nhiều tiền như vậy, cô tính dùng thế nào?”
“Tôi đâu có dùng.” Nguyễn Kiều Kiều nhìn tiền vàng đầy phòng, “Tôi để khắp phòng, cho ánh vàng chọc mù mắt chó mấy người.”
“...”
Phiên ngoại 4: Món quà đau nhói cả timỞ vùng đất hoang ba năm, Nguyễn Kiều Kiều chán rồi.
Thế giới lớn như vậy, cô muốn ra ngoài xem.
hiện tại loài người và người thú chung sống hài hòa, Lý Tuyển hẳn buông lơi cảnh giác nhỉ?
Buổi tối, Nguyễn Kiều Kiều đề cập chuyện này với Tô Tầm.
“Đại nhân à, em muốn ra ngoài chơi.”
Tô Tầm vuốt ve tấm lưng trơn nhẵn của cô, giọng nói lạnh nhạt, “đi đâu?”
“đi đâu cũng được, em ở đây mãi chán quá.”
Ánh mắt Tô Tầm rơi trên đôi mắt trong suốt của cô, một lát sau anh gật đầu.
Tô Tầm đồng ý sảng khoái như vậy, Nguyễn Kiều Kiều lại lo lắng.
“anh nói xem, Lý Tuyển còn muốn giết chúng ta nữa không?”
“Hửm, ai biết được.” Trong mắt Tô Tầm thoáng hiện chút sát khí.
“Hay thôi đi, đừng đi nữa. Em không bỏ được anh.”
Sát khí trong mắt anh bỗng nhiên tan biến không còn gì, khi Nguyễn Kiều Kiều mơ mơ màng màng ngủ, anh duỗi tay ôm eo cô.
“không sao, hắn không còn trở thành vấn đề nữa.”
Sau đó Tô Tầm thực sự dẫn Nguyễn Kiều Kiều ra ngoài chơi.
không chỉ ra ngoài chơi, còn rất nghênh ngang chạy trở về thành Nhân Loại, chạy tới nhà hàng của Tiểu Bạch ăn một bữa no nê, còn suýt nữa tới địa bàn của Lý Tuyển làm càn.
Ban đầu Nguyễn Kiều Kiều kinh hồn bạt vía, song cô nhanh chóng phát hiện ra tên Tô Tầm này không có vấn đề.
Thậm chí anh còn dẫn cô đi nhìn lén đông cung của Lý Tuyển, cũng biết được một bí mật.
Lý Tuyển không thể giao hợp.
“Tại sao có thể như thế?”
“Em cho rằng anh đưa Liễu Như Yên cho hắn làm gì?”
“???” Tha thứ cho chỉ số thông minh của cô không tăng đột xuất.
“không nhớ Tô Minh hử?”
“...” Cái tên chỉ có thể cứng với Liễu Như Yên trong truyền thuyết à?
Nguyễn Kiều Kiều trợn mắt, “Lẽ nào?”
Đôi mắt da cam của Tô Tầm híp thành vầng trăng khuyết, “anh không giết hắn, anh cho hắn cả đời đều không cứng nổi. Đồng thời... anh muốn đưa cho hắn một phần quà đau nhói cả tim.”
“Quà gì ạ?”
Tô Tầm chơi trò thần bí, tối nay anh không chịu nói cho Nguyễn Kiều Kiều biết. không lâu sau, cô biết được tin tức từ chỗ Cẩu Bất Lý.
Thú vương phi mang thai.
Cùng Thú vương cầm sắt hòa minh, vợ chồng hòa hợp.
Phiên ngoại 5: không biết tên là gìBan đầu, cô khô ráp không dung nạp nổi.
hắn lúc còn thiếu niên mới biết mùi vị tình yêu, có vài phần nóng nảy.
Vật cứng rắn như sắt, đầu ngón tay ấn loạn, thẳng vào trung tâm.
Mắt hắn sáng như đuốc, tên đã lên dây. Hai mắt cô đẫm lệ giàn giụa, không nói nên lời.
cô mở mắt ra, hắn có vẻ vô cùng luống cuống.
Bỗng dưng trong đầu lóe lên một thoáng kinh hồng[1].
[1]một thoáng kinh hồng: để nói lên, dù chỉ một thoáng nhìn, nhưng lại để lại cảm xúc mãnh liệt. Chỉ một cái nhìn thoáng vội vàng, lại khiến người ta khắc sâu ấn tượng.Cùng với câu này, còn có câu thành ngữ: “Phiên nhược kinh hồng” hoặc “Kinh hồng diễm ảnh” là để chỉ vẻ đẹp nhẹ nhàng, kiều diễm, vẻ đẹp khiến người ta phải kinh ngạc mà cảm thán.hắn cúi đầu, mổ lên môi, một đường đi xuống, đến vùng bụng trắng nõn, tìm kiếm hoa tâm, môi lưỡi khuấy đảo say sưa. cô quấn lấy, hai chân run rẩy, cánh bướm hé mở, dịch dục chảy ra, dần dần vui sướng.
hắn không tiến vào sâu, dịch ngọc bắn tung tóe, xuân tâm rung động.
Khi tiến khi ra, sâu cạn không đồng nhất, ngọc hộ được rót đầy.
Kết thúc.
Nhạc hết người đi.
Mặt phấn má đào.
HOÀN