Chương 1020
Nhìn cửa thang máy dần khép lại, bà ta tức giận đi tới trước mặt Vũ Thư Anh, trực tiếp cầm lấy khuỷu tay của cô ta mạnh mẽ cắn một cái.
Toàn bộ sự khó chịu của bà ta đều trút hết vào phát cắn này.
Vũ Thư Anh nhẫn nhịn, trong lòng cô ta cảm thấy rất tủi thân, dù đây không phải lần đầu tiên nhưng mà lần này cô ta cảm thấy bà ta rất dơ bẩn.
Cô ta trốn tránh đẩy mặt bà ta ra.
“Mày là chó à? Tao bị bắt nạt mà mày chẳng nói được câu nào”
Ninh Phượng bực tức quát to.
Bởi vì đây là nhà hàng đắt tiền cho nên không khí hết sức yên tĩnh, giọng nói của Ninh Phượng rất chói tai.
Phục vụ nhà hàng đi tới chỗ hai người: “Cảm phiền quý khách không nên lớn tiếng ồn ào, cảm ơn.”
Chưa tới nơi mà đã để lại ấn tượng xấu.
Ninh Phượng nở nụ cười: “Xin lỗi vừa rồi tôi chỉ đùa thôi tôi là khách ở đây.”
Bà ta vuốt tóc thùy mị đứng ở lối đi, bà ta đã che giấu rất nhanh sự chanh chua khi nãy.
“Muốn vào trong này cần phải có thẻ hội viên.”
Phục vụ kính cẩn nói.
Ninh Phượng làm gì có thể hội viên, đây là lần đầu tiên bà ta tới nhà hàng này: “Là thế này, bạn tôi đã đặt bàn nên gọi tôi tới ăn tôi mới tới, tôi cũng không phải hội viên nơi này, chẳng lẽ ăn một bữa cơm mà cũng phải…”
Ninh Phượng chưa nói hết câu thì Vũ Thư Anh đã lấy từ trong túi xách ra một tấm thẻ vip, phục vụ lập tức nói: “Mời.”
Ninh Phượng không tin nổi mà nhìn cô ta hỏi: “Sao mày lại có thẻ?”
“Vũ Vân Hân cho.”
Vũ Văn Hân khiến cho Ninh Phượng trở lên bàng hoàng.
Thứ bà ta không có thì cô ta lại có.
Bà ta còn không có tư cách làm thẻ vip mà Vũ Vân Hân lại có thể tùy tiện đưa tấm thẻ này cho người khác?
“Mày với nó có quan hệ tốt nhỉ.”
Ninh Phượng mỉa mai.
Vũ Thư Anh hời hợt cười không nói gì, chỉ đi theo phục vụ tới phòng bao.
Sau khi mở cửa phòng bao thấy ba người mặc âu phục đi giày da ngồi ở trên ghế bằng da thật, hai chân kiêu ngạo vắt chéo trên bàn.
Bởi vì vừa nãy Vũ Thư Anh đã tới cho nên biết trong phòng bao chỉ có một cái bàn.
Bây giờ chân để trên bàn…
Thì lúc thức ăn mang lên để ở đâu đây?
“Xin chào Tổng giám đốc Lý, Tổng giám đốc Hoàng và Tổng giám đốc Hứa!”
Ninh Phượng dùng giọng nói khiến cho người nghe muốn mềm ra.
Người đàn ông không phải là là lớn tuổi lắm nhưng trên mặt lại có dấu vết của năm tháng, trông khoảng hơn năm mươi tuổi.