Chương 1033
“Tổng giám đốc Mục, không thì bỏ đi! Nói không chừng là người khác làm cũng nên?”
Lục Tâm khuyên nhủ.
Mục Lâm Kiên quay người, họng súng nhắm thẳng vào trán anh ta: “Là cậu?”
Lục Tâm nằm mơ cũng không ngờ Mục Lâm Kiên sẽ nghi ngờ anh ta.
Anh ta hoảng sợ trợn to mắt, lắc đầu: “Không phải tôi! Ngày nào tôi cũng ở cùng với anh làm sao có thể là tôi được!”
“Giam ông Thẩm lại cho tôi, bao giờ tra ra được thì mới dừng lại.”
Ông Thẩm nghe thấy mình sẽ bị giam lại thì vội vàng quỳ xuống đất cầu xin: “Đừng làm vậy mà! Tôi không chịu nổi hành hạ đâu!
Nhà họ Thẩm chúng tôi giờ đã thoi thóp rồi, từ sau khi không hợp tác được với tập đoàn Mục Lâm thì tập đoàn Thẩm Thị chúng tôi đã suy sụp rất nhiều rồi, không thể sống nổi nữa!”
Mục Lâm Kiên không muốn nghe, đã một giờ sau khi vụ việc xảy ra.
Nếu kẻ bắt cóc muốn cô chết thì có lẽ đã đủ thời gian rồi.
Mục Lâm Kiên trở nên nóng nảy, nhưng mà hiện tại anh không có bất kỳ thông tin nào.
Dù đã hỏi vô số người trên đường cũng vẫn như rơi vào biển sâu không thấy tăm hơi.
Xe cũng không tìm thấy.
Đội ngũ cứu viện cũng tìm kiếm khắp xung quanh và cả bờ sông cũng không thấy đâu.
“Chuẩn bị xe, tới nhà họ Võ.”
Lục Tâm ngạc nhiên: “Là nhà Võ Thế Kiệt sao?”
Mục Lâm Kiên trừng anh ta một cái, Lục Tâm vội vàng chuẩn bị xe.
Anh ta lần đầu tới nhà họ Vũ, mà còn tới vào nửa đêm!
Tòa nhà màu trắng yên tĩnh, ánh đèn đã tắt từ lâu.
Nhưng mà, trong phòng khách yên tĩnh vang lên tiếng khóc trẻ con.
“Đinh đong!”
Chuông cửa reo, tiếng chuông vang lên trong căn phòng lạnh lẽo.
Một người phụ nữ mở màn hình camera ở cửa ra, nhìn thấy đám người áo đen khí thế ngoài cửa thì hoảng loạn chạy lên tầng.
“Bà chủ, bên ngoài có rất nhiều người.”
Ninh Phượng đang ở trong phòng ngủ làm đẹp, bị người khác làm phiền khiến bà ta tức giận gào về phía cửa: “Bảo bọn họ cút đi!”
“Nhưng mà… Người đó là người đàn ông mà cô Vũ Thư Anh thích.”
Bởi vì từ ngày đầu tiên vào làm trong tập đoàn Mục Lâm thì cô ta đã đem lòng yêu mến anh, vì vậy trong phòng cô ta chất đống tạp chí tài chính có hình của Mục Lâm Kiên, nhờ vậy mà người giúp việc nhanh chóng nhận ra người đàn ông này.
Ninh Phượng suy nghĩ một chút: “Ai?”
Trong chốc lát bà ta không nghĩ ra được.
“Là ông Mục Lâm Kiên.”