Chương 1036
Mục Lâm Kiên lạnh lùng nói, vệ sĩ cưỡng chế lôi Ninh Phượng từ dưới đất lên xe.
Không còn Ninh Phượng chỉ còn lại Vũ Thư Anh.
Cô ta cố gắng trấn tĩnh nói: “Có phải chị tôi xảy ra chuyện gì không?”
Mục Lâm Kiên lạnh lùng nhìn về phía cô ta.
Đôi mắt sắc bén cứ thế nhìn chằm chằm… Lần đầu tiên cô ta bị anh nhìn chằm chằm, trái tim cứ điên cuồng đập loạn như muốn nhảy ra khỏi cổ họng vậy.
“Vũ Vân Hân ở đâu?”
Mục Lâm Kiên lạnh lùng hỏi.
“Người cuối cùng tôi gọi là chị ấy, nhưng mà lúc đó chị ấy nói tín hiệu không tốt không thể nghe được.”
Vũ Thư Anh đưa điện thoại ra cho Mục lâm Kiên nhìn nhật ký cuộc gọi.
Khoảng thời gian này là lúc anh chuẩn bị cầu hôn, lúc ấy Vũ Vân Hân vừa đi ra khỏi nhà.
“Cô gọi cho cô ấy làm gì?”
Vũ Thư Anh giật mình, cô ta theo thói quen kéo ống tay áo xuống che đi vết thương trên khuỷu tay.
“Nói!”
Mục Lâm Kiên nhịn không được mà quát.
“Tôi.. Tôi bị mẹ đánh nên muốn gọi chị về giúp tôi.”
Vũ Thư Anh cúi gằm mặt, cảm thấy mình không có mặt mũi chút nào.
Mục Lâm Kiên lạnh lùng nhìn Ninh Phượng trong xe, “Vũ Vân Hân biết tôi thường xuyên bị bạo hành ở nhà, lần trước không nhờ có chị ấy cứu thì có lẽ tôi đã chết rồi, Chị ấy cũng nói là coi tôi như là em gái ruột cho nên từ giờ về sau có chuyện gì thì cứ gọi cho chị ấy.”
Quan hệ giữa hai chị em nhà họ Vũ này, Mục Lâm Kiên hay người ngoài cũng có thể cảm nhận được đã khác trước kia rất nhiều.
“Không tìm thấy chị ấy sao?”
Vũ Thư Anh lo lắng hỏi.
“Ừ.”
“Anh định đi đâu? Tôi có thể giúp một tay không? Tôi biết tôi không có tác dụng gì lớn, nhưng mà có việc gì tôi có thể làm thì cứ bảo tôi, dù sao trước đây chị ấy cũng giúp tôi rất nhiều.”
Mục Lâm Kiên không trả lời cô ta, anh lạnh lùng quay người lên xe.
Vệ sĩ sau lưng cũng rối rít đi theo.
“Mẹ à, mẹ đừng lo lắng, sẽ không có việc gì đâu. Con sẽ tìm thấy chị an toàn trở về.”
Vũ Thư Anh chạy theo xe cho tới khi không chạy kịp mới ngừng lại.
Lúc này, trên bầu trời bắt đầu có hạt mưa nhỏ.
Giọt nước ướt lạnh rơi lên mặt Vũ Thư Anh, cô ta thở dài, cô đơn đi vào trong nhà, trong miệng lẩm bẩm: “Chị à, chị đừng xảy ra chuyện gì nhé!”
Xe đã đi xa, Mục Lâm Kiên nhìn video mà vệ sĩ gửi tới.
Ống kính nhắm thẳng vào Vũ Thư Anh, cách cam rất gần nên có thể thấy rõ biểu cảm trên khuôn mặt cô ta.
“Tôi cảm thấy cô ta không đáng nghi lắm.” Lục Tâm nói.