Chương 162: Bất an
Tối nay là lúc khiến người ta toát mồ hôi nhiều nhất.
Họ đã cảm thấy lo lắng từ giữa trưa. Vũ Vân Hân tan sở và lên xe của Võ Minh Tính.
“Anh Võ, bây giờ tôi mới mời anh đi ăn tối, thật ngại quá” Ngay khi Vũ Vân Hân ngồi xuống, cô cầm ly rượu lên, tự mình uống ba
Vẻ ngoài hào hùng khiến những đồng nghiệp trước mặt đều phải nhìn cô đầy ngưỡng mộ.
Không ngờ tửu lượng của Vũ Vân Hân lại mạnh như vậy.
Võ Minh Tính ngồi bên cạnh Vũ Vân Hân, “Tổ trưởng, trước đây cô làm gì?”
“Nhiều lắm! Công ty của tôi rất lớn, các tầng lớp xã hội đều tham gia. Để phô trương thanh danh, Vũ Vân Hân còn cố ý tìm tờ tuần báo xuất hiện trên tạp chí năm đó, “Chính là đây!”
Mọi người đều kinh ngạc.
“Hóa ra là cô! Tuổi còn trẻ, lúc ấy cũng nghe nói qua qua nhưng không ngờ lại là cô.” Một nam đồng nghiệp trẻ tuổi kêu lên.
“Vậy nên tổng giám đốc Mục của chúng ta mời tôi tới cũng không phải là không có mục đích, bởi vì tôi đã từng mở công ty, và tôi đã từng ở nước ngoài. Dù không viết kinh nghiệm làm việc, nhưng không có nghĩa là tôi không có việc làm. Trên thực tế, tôi luôn điều hành công việc kinh doanh của riêng mình. Nhưng do dịch bệnh, nên đã đóng cửa rồi”
Đôi mắt của vài người đàn ông sáng lên. Họ luôn hợm hĩnh, giờ khi họ hiểu được lại lịch của Vũ Vân Hân, họ lập tức cúi đầu.
Vũ Vân Hân rất hiểu điều đó, cô lịch sự với họ hơn, “Là do tôi không tốt, khiến mọi người hiểu nhầm, đặc biệt là Võ Minh Tỉnh”
Cô cố ý nháy mắt với Võ Minh Tính.
Bây giờ không có Mục Lâm Kiên ở đó, Võ Minh Tính đã đủ táo bạo.
Anh ta trực tiếp nắm lấy bả vai của Vũ Vân Hân, “Tôi thích nhất là một người phụ nữ mạnh mẽ! Đặc biệt là người như Tổ trưởng Vũ, người có dũng khí táo bạo”
Lòng bàn tay ấn mạnh vào vai cô, mùi nước hoa ghê tởm trên người anh ta khiến Vũ Vân Hân cảm thấy buồn nôn.
Nghĩ đến lần trong nhà vệ sinh, cô đặt đôi đũa trên tay xuống.
Cô gượng cười, “Nhận được sự tán thưởng của anh Võ là vinh hạnh của tôi! Nhưng tôi muốn nói, anh có thể đưa tôi theo con đường này để trục lợi không! Không phải hôm nay tôi không muốn ký, chỉ là dưới máy quay, ai dám manh động”
Hai chữ “máy quay” khiến Võ Minh Tính choáng váng.
Anh ta không ngờ rằng công ty vẫn còn thứ này.
Vũ Vân Hân kinh ngạc nhìn anh ta, lập tức cầm ly rượu lên, “Lần sau, chúng ta đi ra ngoài ký tên thì sao?”
Điều này khiến Võ Minh Tính bật cười.
“Chắc chắn rồi, những người phụ nữ đã từng trải đời đúng là khác biệt”.
Trước khi bữa ăn kết thúc, điện thoại di động của Võ Minh Tính đổ chuông.
Màn Thầu nhận được tín hiệu đầu tiên và ngay lập tức gửi một tin nhắn cho Vũ Vân Hân, “Đó là ông chủ thứ ba của dự án năng lượng mới, họ nói lát nữa sẽ gặp nhau.”
“Anh Võ, hay là chúng ta ăn xong đi hát đi, được không?”
Làm sao đàn ông có thể nói chuyện kinh doanh nếu không có phụ nữ đẹp!
Cái gọi là ca hát chính là đưa mỹ nữ đi chơi.
“Tôi trả tiền!”
Một số người đàn ông đã rất vui mừng khi họ nghe ai đó thanh toán hóa đơn.
“Tốt nhất là gọi thêm một vài người bạn của anh. Người ta lớn tuổi mà còn độc thân, thực sự muốn gặp những người thành công hơn đấy” Vũ Vân Hân mỉm cười quyến rũ, đôi má non nớt ửng hồng vì rượu, và cô trông đặc biệt quyến rũ.
Đặc biệt là đôi chân dài miên man của cô khi đứng lên.
Nếu nhìn kỹ, người phụ nữ này là một người đẹp thật sự.
Võ Minh Tính đồng ý. Anh ta nghĩ chỉ là một người phụ nữ thôi mà, anh ta có thể kiểm soát được.
Mọi thứ diễn ra theo đúng kế hoạch.
Mượt mà đến bất ngờ.
Lúc này, Bánh Bao đã lên kế hoạch ở nhà, nghĩ ra mọi việc có thể xảy ra và cố gắng hạn chế rủi ro đến mức thấp nhất.
“Búp Bê, tửu lượng của mẹ bây giờ còn OK không?”
Vũ Vân Hân trả lời bằng một chữ “OK”.
Cô uống rất khá, đều là nhờ ngày trước làm sếp nên luyện được. Ngoài ra, cô còn giỏi đàm phán, nên Bánh Bao thừa hưởng từ cố. Ở cửa, một chiếc Maserati đi tới.