Chương 173: Nói chuyện thôi cũng không được
Mấy ngày nay không gặp mà Lục Tâm nói nhiều như chưa từng được nói.
“Tổng giám đốc Mục, anh có biết không? Tôi nghĩ cô Vũ Vân Hân rất yêu anh! Vì vậy, tôi nghĩ chúng ta sẽ theo đuổi được cô Vũ Vân Hân miễn là chúng ta cố gắng”
“Im lặng!”
Mục Lâm Kiên sốt ruột gầm gừ.
Lục Tâm đau lòng mím chặt môi, “Chúng ta đã lâu không gặp, chẳng lẽ không muốn cùng tôi nói chuyện sao?”
Quay mặt lại, thấy Vũ Vân Hân cùng ba đứa trẻ bước ra khỏi cửa.
“Lái xe qua đó” Giọng nói lạnh lẽo không mang theo chút ấm áp nào.
Người tài xế ngoan ngoãn lái xe qua đó và dừng ngay trước mặt Vũ Vân Hân.
“Xe của ông chú phẫu thuật thẩm mỹ!” Không hiệu đã lâu lắm rồi mới nhìn thấy Mục Lâm Kiên hay sao, mà bọn trẻ mắt sáng ngời, hào hứng bước đến cửa xe vẫy tay, “Ông chú phẫu thuật thẩm mỹ!”.
Lời buột miệng nói ra.
Vũ Vân Hân giật nảy mình, vội vàng bịt miệng bọn trẻ một cách thô bạo.
Mục Lâm Kiên chậm rãi hạ cửa kính xe xuống, “Lên xe.”
“Không cần đâu! Tôi tự về” Vũ Vân Hân không thể để bọn trẻ ở lại để đi một mình được.
“Có lên hay không?” Giọng nói của Mục Lâm Kiên rất thấp, lạnh lùng và độc đoán.
“Lên! Chúng cháu không muốn đi xe buýt” Ba đứa nhỏ cười cười dễ thương.
Đây là lần đầu tiên chúng cười với anh.
Khuôn mặt của Mục Lâm Kiên hơi cứng lại, anh khẽ cau mày.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của ba đứa nhỏ giống như mặt trời nhỏ, tràn đầy năng lượng hồn nhiên.
Anh bỗng dưng có cảm giác rung động!
“Xe của tôi không chở trẻ con!” Giọng điệu kiêu ngạo của Mục Lâm Kiên lập tức khiến ba đứa nhỏ trợn mắt nhìn tổng giám đốc Mục cách thất vọng.
“Chúng cháu cũng không cho phép chú chở Búp Bê”
Chúng nắm lấy tay Vũ Vân Hân và ôm chặt lấy cô.
Quá thân mật, Mục Lâm Kiên ghen.
Anh tức giận nhìn chằm chằm, “Buông ra người phụ nữ này!”
“Tại sao?” Bánh Bao hét lên trước mặt anh và hôn lên mả Vũ Vân Hân.
Mục Lâm Kiên dường như sắp nổi cơn giông bão, “Cô ấy là người phụ nữ của tôi! Mấy nhóc đừng hòng sàm sỡ cô ấy.”
“Hứ!” Ba đứa nhỏ cùng khinh thường.
Bị kẹp ở giữa, Vũ Vân Hân không thể nói nên lời và vô cùng xấu hổ.
Bọn trẻ trẻ con đã đành, đằng này Mục Lâm Kiên cũng trẻ con theo. Đúng là cha nào con nấy.
“Búp Bê, đi thôi! Tối nay chúng ta phải ngủ với nhau!”
Là một người đàn ông, làm sao chúng có thể không hiểu được điều mà một người đàn ông quan tâm nhất là gì.
Câu nói này giống như ngàn mũi tên đâm thẳng vào trái tim, trực tiếp khiến Mục Lâm Kiên như sấm dậy, “Đừng có chọc tôi!” “Tổng giám đốc Mục, thực xin lỗi! Tối nay mấy đứa nhỏ quấn tôi, cho nên tôi phải về trước! Tôi không cần anh tiễn nữa.” “Gọi anh là Lẫm Kiêu!” Anh lạnh lùng nói, nhấn mạnh lời nói.
Rõ ràng anh là một tổng giám đốc đức cao vọng trọng, mà lại nói ra hai chữ xưng hô ấu trĩ này.
Ba đứa nhỏ cười không thương tiếc, “Lẫm Kiêu, đã muộn rồi, không tiền nữa nhé! Bye bye!”
Chúng kéo Vũ Vân Hân đến chiếc taxi trước mặt.
Mục Lâm Kiên tức giận mở cửa xe.
“Tổng giám đốc Mục, đừng lo lắng! Là đàn ông thì phải rộng lượng. Vả lại, chúng cháu đều là trẻ con. Đừng quên, nhất định phải học cách dỗ trẻ con trước khi lấy được cô Vân nhé”
Mục Lâm Kiên từ chối kiểu cẩu huyết này.
Bất kể chúng có phải là con ruột hay không, anh đều không được để đảm nhóc này độc chiếm Vũ Vân Hân.
“Tôi muốn mua tòa nhà cho thuê đó!”
“Tổng giám đốc Mục, tháng trước không phải anh đã mua một tòa rồi sao? Tặng cho cô Vân luôn đi. Hơn nữa, anh ở cũng không quen!”
Dù sao đó đều là những ngôi nhà cũ, khắp nơi đều tối thui, cộng thêm một nhóm bà cô ông bác gần đó, sao mà Mục Lâm Kiên được.
“Cậu không hiểu tiếng người sao?” Mục Lâm Kiên gầm gừ một cách lạnh lùng.
Lục Tâm đành ngậm miệng, rồi lập tức hạ lệnh mua nhà.