Vợ Yêu Cùng Cục Cưng Của Tổng Tài Đã Trở Về

Chương 271

Chương 271: Đuổi cô ta ra khỏi thành A

“Cái gì!”

Sắc mặt ông Mục biến đổi lớn.

“Hơn nữa chào giá còn là sáu tỷ một ngày!”

Ông cụ Mục tức giận cầm chặt gậy: “Cô ta làm gì mà không đi cướp đi? Quả nhiên loại người không sạch sẽ này, chính là tham lam danh lợi.”

Ông ta cao ngạo mà quay người lại, nhìn về phía trọ lý ở bên cạnh: “Thời gian một tháng, đuổi cô ta ra khỏi thành AI”

“Thế nhưng mà cậu Mục trông rất chặt, chúng ta căn bản là không có cách nhúng tay vào được.”

“Đây là vấn đề sao hả?” Ông Mục tức giận trừng một cách lạnh lùng.

Quyết đoán mạnh mẽ làm cho người ta sợ hãi đến hít thở không thông.

Trợ lý cúi đầu xuống: “Là thuộc hạ thất trách, thuộc hạ ngay lập tức sẽ đi chấp hành”

Bệnh viện.

“Cậu Mục! Tới rồi tới rồi” Lục Tâm từ xa đã nhìn thấy Vân Hân Hân, tranh thủ thời gian chạy về phòng bệnh.

Tối hôm qua anh đang chơi vui thì bị Mục Lâm Kiên lôi trở về, hiện tại trên mặt còn có vết son môi của mấy người phụ nữ để lại Mục Lâm Kiên đang ngồi ở ghế sô pha xem tư liệu dùng một tay vứt bỏ văn kiện trong tay, đi trở về giường bệnh, nằm kiểu như thể sắp chết.

“Kêu y tá truyền nước biển cho tôi.”

“Tổng giám đốc Mục, anh đây là có chút tàn nhắn, không cần đến al” Lục Tâm cảm thấy anh nằm đã là rất OK rồi.

“Bớt nói nhảm”

Anh kéo tay áo lên, dựng tốt cánh tay, còn thiếu mỗi căm kim tiêm thôi.

Đối với tên cặn bã Lục Tâm mà nói thì không thể hiểu được, cua gái có cần thiết phải nghiêm túc như vậy không?

Anh đành phải chạy đi gọi y tá.

Mũi kim cảm vào mạch máu của Mục Lâm Kiên, lông mày lạnh của anh nhăn lại, suy yếu nhắm mắt lại.

“Cô Vân, cô đã đến rồi!”

Vân Hân Hân bước vào, thấy cảnh anh từ từ nhắm hai mắt lại, vô thức thả nhẹ bước.

chân: “Ngủ rồi sao?”

Lục Tâm nhỏ giọng nói: “Tổng giám đốc Mục tối hôm qua thương thế tái phát, đăng sau xuất huyết quá nhiều, làm một ca phẫu thuật, bây giờ thì…

Nói xong rồi thở dài.

Vân Hân Hân nghe thế bắt đầu lo lắng: “Nghiêm trọng đến như vậy sao?”

“Đúng vậy đó! Nếu như cô không đến, tôi sợ… Tôi sợ..” Lục Tâm nỗ lực rặn ra vài giọt nước mắt.

“Chết rồi sao?” Vân Hân Hân thuận miệng nói Lục Tâm nhẹ gật đầu: “Đúng vậy! Ngộ nhỡ chết rồi, thật sự sẽ là tráng niên mất sớm rồi”

Năm ở trên giường bệnh Mục Lâm Kiên nghe thấy lời của tên ngu xuẩn này giận đến muốn đứng dậy tấn anh một trận.

Cái gì không nói, cứ phải nói anh đã chết “Thật đáng thương a” Vân Hân Hân đi đến trước giường bệnh, ngồi xuống, ánh mắt lo lằng trong hai mắt, giống như là thật.

Anh chết rồi, thế nào cũng phải thanh toán tiền trước đã.

‘Vân Hân Hân vừa rồi đi đến cửa hàng điện thoại mua một chiếc điện thoại, mở ra mã trả tiền: “Ngày hôm qua mình đến hơn nửa ngày, thêm cả hiện tại, tính hết bốn tỷ rưỡi trước đi!

Dù sao số lượng kim ngạch khá lớn, tôi sợ.

Ngộ nhỡ Mục Lâm Kiên có chuyện gì không hay xảy ra, không trả được tiền”

Giọng rất dịu dàng.

Ngọt ngào lại êm tai!

Nhưng mà, nội dung rất bọ cạp độc.

Anh đã bị thương thành ra như vậy rồi mà người phụ nữ chết bầm này lại còn chuyện về tiền với anh Lục Tâm thân là trợ lý đặc biệt cũng cảm thấy cái này có chút quá đáng Mục Lâm Kiên mở mắt ra, đôi mắt thâm thúy sắc bén mà khí thế mạnh mẽ.

Vốn là đã lấy ra mã QR, Vân Hân Hân thấy anh tỉnh lại, nhát cáy yên lặng thu lại, lộ ra một nụ cười mà ngoài cười nhưng trong lòng không cười: “Tổng giám đốc Mục, anh không chết àI”

Nhất thời nhanh miệng, nói sai chữ rồi.

Mặt Mục Lâm Kiên lạnh lại, sắc mặt tĩnh mịch, tựa như tro tàn.

Anh tựa nửa vào trên giường bệnh, cao ngạo lạnh lẽo nhìn nhìn chảm chẵm vào người phụ nữ trước mặt này: “Cô muốn tôi chết à?”

Giọng lạnh lẽo như hàn băng với khí thế mạnh mẽ vang lên.

Lục Tâm thức thời đi ra khỏi phòng bệnh, khép cửa lại.

Cả phòng chỉ còn lại hai người là cô và Mục Lâm Kiên.

Anh không tỉnh lại còn tốt!

Tỉnh lại thì tôn tại giống như là ác mộng vậy.

Vân Hân Hân vô thức giữ một khoảng cách với anh: “Tôi không muốn! Tôi cực kỳ muốn anh sống cho thật tốt kia cơ! Nếu như.

anh chết, tôi phải làm sao bây giờ?”

Thời điểm này phải nặn cho nước mắt khóc ra!

Bình Luận (0)
Comment