Vợ Yêu Cùng Cục Cưng Của Tổng Tài Đã Trở Về

Chương 343

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 343 Ông chú phẫu thuật thẩm mỹ tới

Ba đứa trẻ nhanh chóng thay đổi quần áo, mới vừa mang đôi giày vào thì nghe được âm thanh của xe ở dưới lầu.

“Ít nhất mình phải ngoan ngoãn, ông chú phẫu thuật thẩm mỹ tới, mau mau nhanh lên! Chúng ta thật sự nhất thiết phải ăn một bữa cơm này hay sao?” Há Cảo lúng túng.

Bánh Bao và Màn Thầu cũng có chút do dự: “Nếu không…

Chúng ta sẽ…

Còn chưa nói dứt lời, đột nhiên cửa phòng bị gõ vang lên.

Bọn nhỏ tập trung nhìn về hướng cửa phòng, thật cẩn thận bước.

tới, đứng lên cái ghế nhỏ và đưa mắt nhìn lén qua.

“Người đẹp! Ông chú phẫu thuật thẩm mỹ cũng tới.”

Hai người xuất hiện cùng nhau làm ba đứa trẻ thấy khó khăn, cuối cùng là mở hay là không mơt?

“Mở cửa ra” Vũ Vân Hân gõ cửa.

Bánh Bao và Màn Thầu phía sau vẫn im lặng lau mồ hôi.

Mục Lâm Kiên liếc mắt nhìn vật nhỏ như gót chân, lập tức bế Há Cảo nhỏ bé lên.

Lúc này mọi người đều thấy có cảm giác rất lo sợ, có bao nhiêu người còn nhớ tới hình ảnh lần trước Há Cảo bị Mục Lâm Kiên ấn đầu xuống đất trên sân thượng.

Lâm Kiên, anh đừng so đo, đứa nhỏ này không có tiết chế được lời nói!” Vũ Vân Hân hoảng sợ đến toát cả mồ hôi lạnh.

Có mắt mà không nhìn thấy núi Thái Sơn, hổ mà nhổ lông bờ mông. Hôm nay lại nhớ đến sự tàn bạo của Mục Lâm Kiên, bây giờ thì cô chỉ có thể ăn nói khép nép mà không còn cách nào khác sao?

“Ừ” Giọng điệu lạnh nhạt của Mục Lâm Kiên vang lên, anh lập tức bưng Há Cảo giơ lên cao: “Nâng lên cao, không thích sao?”

Há Cảo có chút sợ hãi, bị một người cao tận một mét tám mươi lăm nâng lên nếu ngã từ trên cao xuống thì không biết sẽ chết như thế nào? “Không… Không thích! Cháu rất sợ độ cao”

Mục Lâm Kiên không vui nên nhíu mày, mất hứng nên ném cậu xuống mà bế cậu bé tới một bên trên sô pha.

Mắt thấy Boss lớn muốn xâm lấn lãnh địa chả mình, ba đứa nhỏ chỉ nhanh chóng kéo ghế nhỏ qua nóng vội chiếm dụng không gian phòng khách, làm Mục Lâm Kiên không còn đường để đi.

“Nhỏ thật: Đến từ ông vua miệt thị.

Mục Lâm Kiên nhìn chung quanh, cũng không có ý ngồi xuống.

Lần đầu tiên anh tới loại chỗ này, tuy rằng cũng trang hoàng nhưng không gian phòng này khá nhỏ, làm anh cảm thấy không thoải mái.

“Bảo mấy hộ cách vách kia dọn đi, sửa chữa lại” Anh tùy tiện gọi một cuộc điện thoại, lập tức có người đến phòng cách vách triển khai công tác dọn đi.

Hiệu suất cao thật, quyền thế uy lực, làm ba đứa nhỏ được mở rộng tầm mắt. Rốt cuộc khi nào mới có thể được giống như Mục Lâm Kiên đây? Một cuộc điện thoại tuỳ tiện là có thể đuổi người ta đi.

“Đây không phải chỗ cho người ngồi, bỏ đi” Mục Lâm Kiên ngạo nghễ xoay người đi ra khỏi cửa phòng, mấy vệ sĩ phía sau theo sát anh lễ phép đóng cửa phòng lại.

Để lại bốn mẹ con đứng tại chỗ trong phòng như bị ghét bỏ vậy.

Mục Lâm Kiên như một trận gió lạnh thổi qua, để lại từng đợt rùng mình.

“Hứ, có gì đặc biệt hơn người đâu? Chú tới bọn cháu còn không chào đón chú đâu!”

“Không phải, tốt nhất là chú vĩnh viễn đừng tới”

Bốn mẹ con căm giận bất mãn, chu cái miệng nhỏ lên, mở di động lên đặt cơm hộp.

Ngoài cửa, đột nhiên âm thanh gõ cửa vang lên.

Đang mừng rỡ thì bốn mẹ con sửng sốt: “Sẽ không về rồi lại đi chứ?”

Bình Luận (0)
Comment