Chương 351: Tránh xa người phụ nữ này ra
Lê Kiện vừa nhìn thấy người phụ nữ này liền nhận ra cô ta là trưởng phòng nhân sự, cô ta chỉ cần mở miệng ra đã thấy chanh chua.
“Mẹ, con thấy người phụ nữ kia rồi” Vũ Thư Anh vừa quay người lại, Lê Kiện lập tức lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Lê Thu.
“Nhớ cô ta thật kỹ, sau này vào công ty, nhớ tránh xa cô ta ra”
“Vâng, mẹ!”
Vũ Vân Hân trở lại văn phòng, duỗi lưng một cái thật mạnh, cô nhìn Hoàng Hà đang nghiêm túc làm việc ở trước mặt.
“Mấy hôm nay cô đã vất vả rồi”
“Không sao, kể từ khi Ninh Uy qua đời, Vũ Thư Anh đã không đến đây nữa”
“Ha ha! Nếu tôi là Ninh Uy thì có biến thành quỷ tôi cũng sẽ không tha cho cô ta”
“Chẳng lẽ Ninh Uy cứ thế mà chết đi sao? Sau đó sẽ không còn ai thay thế cho cô ấy tiếp sao? Cô ấy thật sự đã tự sát sao?” Nhắc đến Ninh Uy, Hoàng Hà không thể khống chế nổi tâm trạng của mình.
Bởi vì bản thân cô ta đang sợ hãi!
Thật ra, vị trí của Hoàng Hà không khác Ninh Uy mấy, đều là người từng đi theo Vũ Thư Anh, phục vụ cô ta.
Ai ngờ rằng, cuối cùng, lại bị Vũ Thư Anh hại chết.
“Cô ấy đã chết rồi. Đúng là tự sát, nên cảnh sát cũng không còn gì để điều tra nữa, ngoài ra, cô ấy không có người thân, người thân nhất với cô ấy là Ninh Phượng, mà bà ta thì cũng chẳng phải người tốt”
“Cô biết Ninh Phượng sao?” Hoàng Hà trợn mắt nhìn Vũ Vân Hân, trông có vẻ đang rất kinh ngạc.
“ừ”
Bỗng nhiên, Vũ Vân Hân phát hiện ra Hoàng Hà không hỏi gì nữa, mà chỉ cúi đầu xuống, tiếp tục làm việc một cách yên tĩnh.
‘Vũ Vân Hân có linh cảm rằng việc này khá kì quái.
Theo như kinh nghiệm làm việc nhiều năm của mình, cô cảm thấy loại người như Hoàng Hà không nên bồi dưỡng quá nhiều.
Sau nửa ngày mệt mỏi, Vũ Vân Hân sắp chết đói.
Từ sáng tới giờ chưa kịp ăn gì, mới chỉ ăn một viên kẹo.
“Mục Lâm Kiên, hôm nay anh có muốn ăn trưa với tôi không?” Cô giả giọng ngọt ngào làm nững với người ở đầu bên kia.
Tâng mười ba đúng là một nơi thích hợp để nghe điện thoại, nhìn quanh bốn phía không tìm nổi một bóng người.
Mục Lâm Kiên lạnh lùng cau mày, nhìn đồng hồ, không để ý mà đã dến giờ ăn cơm trưa.
“Không biết anh Mục có đề nghị gì không?” Anh vẫn đang chủ trì buổi họp video với các đối tác nước ngoài, không thể đi được.
Anh đành trả lời một cách bất lực: “Không hẹn em”
‘Vũ Vân Hân bĩu môi, cô đang rất không hài lòng.
Đúng là đàn ông chỉ thích những tiểu yêu tinh không phiền phức.
Sau đó, cô tự cho phép bản thân đi đến nhà ăn, ăn cơm cà ri xào bò.
Vừa đến nhà ăn, cô thấy hai người đồng nghiệp ở phòng nhân sự đi ngang qua: “Chủ tịch Mục nói trực tiếp là muốn xem đấy, cô đã sửa hết chưa? Đừng làm nhầm đấy, nếu không lát nữa chủ tịch Mộc xem sẽ mắng tất cả mọi người!”
“Sửa hết rồi, tôi còn kiểm tra đi kiểm tra lại rất nhiều lần rồi”
“Tôi còn tưởng đấy là danh sách tuyển nhân viên! Lúc đó tôi đã đánh dấu cực kì cẩn thận”
“Tôi cũng nghĩ thế”
Vũ Vân Hân tình cờ nhìn thấy tập hồ sơ trên tay bọn họ.
Đó là danh sách tuyển dụng.
“Trưởng phòng Vũ” Tiểu Thúy của bộ phận nhân sự quay ra nói với Vũ Vân Hân: “Chỗ cô cần hai người đúng không?”
“Đúng thế”
“Được rồi” Xác nhận xong, Tiểu Thúy vội vàng cầm danh sách chạy đến thang máy.
Thật ra, đối với Vũ Vân Hân, tốt nhất vẫn là có thêm ba người nữa.
“Đừng đùa, rõ ràng là chủ tịch Mục đến nhìn tôi!” Một người phụ nữ mặc váy ngắn, trang điểm cầu kì, dáng người cao gầy, rõ ràng là phong thái của mấy cô thiên kim đại tiểu thư chỉ biết kiêu ngạo: “Tôi họ Mục! Chỉ dựa vào cái họ này của tôi, nơi này coi như địa bàn của tôi được rồi!”
“Trật tự nào, tôi vừa nhận được tin mật được truyền ra” Một người đàn ông để đầu đinh liếc mắc nhìn quanh, miệng cười gian xảo: “Tôi lấy được danh sách trúng tuyển rồi.