Chương 380: Tham hư vinh
“Thằng nhóc thối đó đang làm gì ở đây thế?”
Xe ông Mục dừng ở một bên, vốn muốn tìm bánh bao hấp, ai biết lại nhìn thấy cảnh này.
Người trợ lý ở bên cạnh cung kính nói: “Hình như cậu chủ tới đón cô Vũ đi làm.”
“Đi làm cần nhiều xe như vậy sao?” Ông Mục tức giận rồi.
“Chuyện này…” Trợ lý khó xử.
Mấy bác gái đi ngang qua chỉ về hướng Vũ Vân Hân: “Loại phụ nữ này thật không được chút nào! Tham hư vinh, làm loạn cả buổi sáng như vậy, sợ người khác không biết cô ta có bạn trai hay sao vậy.”
Lời này như thổi gió bên tai ông Mục, làm cho hình tượng của Vũ Vân Hân trong lòng ông sụp đổ hoàn toang.
“Thằng nhóc Mục Lâm Kiên này yêu đương kiểu gì vậy, thật là ngu n¡ ng Mục không thèm ra xem, tức giận cầm điện thoại lên: “Tôi không cần biết cô dùng cách nào, cuối tháng phải đuổi việc được người phụ nữ kia cho tôi”
“Ông Mục, không phải tôi không muốn đuổi cô ta” Vũ Thư Anh cười khổ, có năm mơ cô ta cũng muốn đuổi Vũ Vân Hân đi: “Nhưng tôi chưa tìm được cơ hội tốt.”
“Cơ hội tốt? Cần cơ hội nào tốt?” Ông Mục rất không hài lòng với Vũ Thư Anh: “Đây là năng lực của trưởng phòng nhân sự sao?”
Giọng nói chất vấn của ông Mục làm cho tâm trạng của Vũ Thư Anh trùng xuống, cô ta rất oan ức.
Đã rất nỗ lực làm việc, thế nhưng tình kiểu gì cũng bị Mục Lâm Kiên chém đứt, làm cho cô ta rơi vào thế khó.
Bởi vì trước đó đã nhận hối lộ cho rất nhiều cậu ấm cô chiêu con nhà quý tộc, hiện tại không thể vào công ty, phụ huynh của bọn họ đều đến hỏi cô ta tại lại đến lượt ông Mục.
“Không đủ tiền thì nói với tôi, tôi muốn Vũ Vân Hân biến mất trước cuối tháng này!”
Thật ra Vũ Thư Anh cũng không rõ, vì sao ông Mục lại hận ‘Vũ Vân Hân như vậy, mặc dù đều cùng hận một người, thế nhưng áp lực của ông Mục cho cô lớn hơn áp lực Ninh Phượng cho cô rất nhiều.
Cô ta chỉ có thể tự an ủi bản thân rằng, chỉ cần nịnh nọt được ông Mục, khoảng cách giữa cô ta và Mục Lâm Kiên sẽ kéo gân được một nửa.
Vũ Thư Anh lại mở nhóm chat kia ra: “Lần sau có thông báo tuyển dụng mới, bởi vì nguyên nhân đến từ người phụ nữ kia, có thể mọi người đến tư cách vào phỏng vấn cũng sẽ không có, có người thấy cô ta hay làm chuyện mờ ám với chủ tịch Mục, nếu mọi người thật sự muốn vào tập đoàn Mục Lâm, phải dạy dỗ người phụ nữ này một chút.”
Tin nhắn vừa gửi đi, tất cả mọi người ở trong đều hưởng ứng: “Tôi đã sớm không vừa mắt với cô ta rồi”
“Tôi đã điều tra bối cảnh của cô ta rồi, không có quyền thế không có gia cảnh lại không có tiền, loại người này có chết cũng không ai biết, vì vậy bỏ ra chút tiền nhỏ, rất dễ dàng giải quyết: Người tự xưng là cháu gái của Mục Lâm Kiên nói.
Cô ta che miệng cười, cuộc đời của Vũ Vân Hân chẳng bao lâu nữa sẽ bị hủy diệt rồi.
“Trưởng phòng, kia có phải Vũ Vân Hân không vậy!”
Thư kí ngồi ở bên cạnh chỉ vào camera giám sát.
Cô ta có thể thấy một chiếc xe màu trắng dừng ở cửa ra vào, Mục Lâm Kiên bước từ trong xe xuống, mà chiếc xe màu trắng tiếp tục vòng qua vòi phun nước rẽ vào ga ra.
“Vì sao chủ tịch lại ngồi xe của Vũ Vân Hân?”