Vợ Yêu Cùng Cục Cưng Của Tổng Tài Đã Trở Về

Chương 40

Chương 40: Lúc nãy vui không?

“Võ Tùng!” Vũ Minh Tính chưa bao giờ nghĩ rằng người bị bắt lại là con trai mình.

“Cứu con! Bố” Võ Tùng bị đánh bầm dập mặt mũi sưng đỏ, nhìn ông ta đầy mong đợi với đội mắt đỏ bừng.

“Tổng giám đốc Mục, tôi thực xin lỗi! Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì. Nếu Võ Tùng nhà chúng tôi làm sai chuyện gì, thì xin anh đừng trách nó”.

Mục Lâm Kiên lạnh lùng nâng mắt lên, dùng đôi mắt thù địch kia lạnh lùng nhìn ông ta, “Lúc nãy vui không?”

Vẻ âm lạnh khiến người ta nổi hết da gà.

Ông ta không hiểu được tình hình, lo lắng nói: “Tổng giám đốc Mục, cấp dưới như tôi không hiểu anh đang hỏi vui vẻ cái gì”.

Mục Lâm Kiên cầm tấm ảnh trên máy tính để bàn ném vào má ông ta, “Sàm sỡ đồng nghiệp nữ, ông còn không vui sao?”

Tất cả đều là ảnh ông ta vừa bị Vũ Vân Hân giở chiêu trò. Nhưng máy quay chỉ quay được ông ta. Nụ cười của ông ta để tiện đến mức Mục Lâm Kiên hạn không thể giẫm đạp ông ta chết ngay. “Tổng giám đốc Mục, tôi xin lỗi! Không phải tôi, là Vũ Vân Hân dụ dỗ tôi”

Mục Lâm Kiên lạnh lùng nhìn chằm chằm, đứng dậy một cách kiêu hãnh và bước đi vững vàng về phía ông ta.

Vũ Minh Tính run lên vì sợ hãi.

Ông ta thực sự không hiểu, thường ngày ông ta đi trêu chọc mấy em gái lễ tân thì không thấy bị cảnh cáo, bây giờ mới chỉ thả thính với một bà cô già thôi mà đã bị bắt ngay.

Hơn nữa, Vũ Vân Hân quyến rũ ông ta mà! Mục Lâm Kiên bước đến gần ông ta, đá vào đầu gối ông ta, ông ta loạng choạng quỳ xuống. “Tổng giám đốc Mục, tôi xin lỗi! Tôi biết mình đã sai.”

Trong mắt Mục Lâm Kiên, thừa nhận sai lầm là chưa đủ, lấy mạng ra đền cũng chưa chắc đã Xong.

“Dính nhau sát thật đấy!” Sự im lặng chết chóc giống như lưỡi hái của Diêm Vương. “Cô ta là người tiếp cận tôi.”

Mục Lâm Kiên không thèm nghe lời giải thích của ông ta, giày da giẫm lên mu bàn chân của ông ta, lực mạnh đến mức có thể làm gãy xương khiến Vũ Minh Tính đau đớn khôn tả.

“Đau… Tổng giám đốc Mục cầu xin anh buôN tha cho tôi” Ông ta còn được dồn vào góc tường!

Mục Lâm Kiên tức giận khi nghĩ đến điều đó, anh còn chưa được người phụ nữ kia dồn vào góc tường bao giờ nữa kìa!

Càng nghĩ về điều đó, anh càng tức giận, đá vào lưng Vũ Minh Tính một cách thô bạo, cả người ông ta trực tiếp ngã xuống sàn.

Mục Lâm Kiên tàn nhẫn liếc mắt, “Đánh chết đi.”

Tiếng kêu thảm thiết, Võ Tùng tuyệt vọng nhắm mắt lại, điện thoại di động đột nhiên ném tới bên cạnh khiến cậu ta đột nhiên co rút lại.

Đừng nói là kết bạn Zalo, ngay cả nhìn điện thoại thôi cũng đủ ám ảnh rồi. Mùi máu tanh nồng nặc khắp văn phòng, hai người đàn ông hấp hối bị lôi ra. Mục Lâm Kiên lạnh lùng ngồi trên sô pha, nhìn trang gửi lời mời kết bạn trên điện thoại. Anh gửi lời mời được một ngày rồi, nhưng Vũ Vân Hân vẫn chưa đồng ý kết bạn với anh. “Người phụ nữ kia đâu?” Lục Tầm nhìn màn hình, “Có vẻ như đang mua trà chiều” Thà ra ngoài mua trà chiều còn hơn kết bạn Zalo với anh?

—–

Chiều vắng lặng, thời gian cứ thế trôi. Mùi cà phê nồng nặc tỏa ra cả con phố.

Cà phê này là cà phê thủ công nổi tiếng nhất trong cả thành phố, và sẽ có rất nhiều người vào mỗi buổi chiều.

Vũ Vân Hân nhìn biển số, phía trước có mười lăm người đang đợi. Cô lo lắng nhìn thời gian, rồi nhìn người trước mặt, bất lực thở dài. Vốn xin nghỉ nửa ngày, bây giờ chỉ còn bốn tiếng. “15 ly americano của cô Vân đã làm xong rồi ạ”. Nghe thấy tiếng gọi, cô vội vàng đến quầy lễ tân.

Mười lăm ly cà phê, một số lượng lớn, ngay cả cậu thanh niên ở quầy thu ngân cũng lo cô không cầm được.

“Nóng lắm đấy ạ, phải cẩn thận một chút.”

Vũ Vân Hân xách mười mấy tách cà phê bằng cả hai tay, không còn tay để cầm mười lăm món tráng miệng tiếp theo nữa rồi.

“Cô ơi, cô có được nhiều như vậy không?”

“Tôi sẽ quay lại sau, hoặc cậu có thể giao nó giúp tôi không?”

“Xin lỗi, chúng tôi không có dịch vụ giao hàng ạ.”

Bất lực, Vũ Vân Hân chỉ có thể chạy hai lần.

Cứ đi đi lại lại như thế này, đơn xin nghỉ không được ký cũng chẳng còn nữa rồi.

Đột nhiên, sau lưng xuất hiện một bóng người cường tráng, bên tai vang lên một giọng nói khàn khàn trầm thấp, “Kém cỏi.”

Một mùi hương bạc hà thoáng qua người cô.

Bình Luận (0)
Comment