Chương 487: Kì quái
Há Cảo và Bánh Bao nhìn thấy bóng dáng Lê Thu thì nhanh chóng lùi ra phía sau rồi tắt hết đèn đi.
Chỉ cần giả vờ như không có ai thì Lê Thu sẽ không gõ cửa.
Lê Thu là người các cậu sợ nhất, từ sau lần gặp mặt trước đó luôn có cảm giác Lê Thu rất kì quái, như là muốn giết chết các cậu vậy.
“Bác biết Vũ Vân Hân không có ở nhà, Bánh Bao và Há Cảo mau mau mở cửa cho bác gái nà: iọng nói lạnh lão truyền vào bên trong từ bộ theo dõi trên chuông cửa ở bên ngoài.
Bà ta đứng ở trước ống kính, che giấu nụ cười lạnh lùng.
Buông tay đang đẩy chiếc xe rác, đến gần cửa phòng, gõ gõ.
“Không phải các cháu thích bác gái nhất sao? Bác gái đến chơi với các cháu đây!”
Há Cảo sợ rụt cả cổ lại.
Cậu không thích bác gái, cậu chỉ thích chị gái tiểu thư trẻ tuổi xinh đẹp.
“Đập cửa giả vờ ngủ đi!”
Bánh Bao lôi Há Cảo chạy về phía bên trong cái chăn nhỏ mềm mại của mình, chăn nhỏ che kín người, chỉ cân nhắm mắt lại, toàn thế giới chỉ còn lại mình.
“Cộc cộc cộc!”
Tiếng đập cửa như muốn giết chết nóng nảy vang lên.
Tiếng ma sát liên tục vang lên càng làm hai đứa bé nhíu mày, càng lo lắng: “Oa oa! Em sợ lắm đó!”
Há Cảo sẽ đái dầm vào lúc cậu sợ nhất, cậu mau chóng chui ra khỏi chăn chạy về phía nhà vệ sinh.
“Không được! Chúng ta không thể yếu đuối như thế được!
Chúng ta phải đuổi Lê Thu đi”
“Ken két!” Vừa dứt lời liền nghe thấy âm thanh mở khóa cửa phòng.
Bánh Bao và Há Cảo quả thật sợ đến mức hồn phách như muốn bay ra ngoài. “Nhanh! Nhanh! Gọi điện thoại cho soái cal” Há Cảo nói chuyện rất nịnh bợ.
“Bé cưng đáng yêu của bác, các cháu đang ở đâu đó?”
Giọng nói trầm thấp đáng sợ của Lê Thu vang lên trong hành lang tối như mực. Mỗi một bước đi của bà ta giống như đạp lên trái tim của hai cậu bé, nhảy lộp bộp lộp bộp.
“Bác biết các cháu thích bác gái nhất, bác gái mang cho các cháu rất nhiều đồ ăn ngon!”
Cái gọi là đồ ăn ngon chính là một túi rác màu đen.
Trong túi phát ra những tiếng chỉ chít, đồ vật hơi nhô lên bên trong tạo cảm giác giống như bên trong túi đang chạy loạn.
Hai cậu bé đứng trên lầu cảm thấy trái tim như muốn nhảy từ cổ họng ra ngoài.
Hai bàn tay nhỏ đầy thịt nắm chặt tay nhau.
Bởi vì các cậu nhìn thấy Lê Thu mở cái túi kia ra. Năm sáu con chuột nhỏ chạy ra từ trong túi, chạy tán loạn xung quanh. .
Cả người Há Cảo run rẩy, một dòng nước nóng chảy xuống dưới.
Cậu không dám lên tiếng, sợ mình bị phát hiện.
Bánh Bao ra vẻ bình tĩnh đứng ở trước mặt cậu, dùng cơ thể nhỏ bé của mình che chắn cho em trai.
Bởi vì cậu là anh trai, anh trai nhất định phải bảo vệ em trai.
Cậu nắm thật chặt cây gậy trong tay, nếu Lê Thu đi lên, cậu sẽ đánh người đàn bà kia thật mạnh.
Lê Thu đã đi đến đầu bậc thang, mắt nhìn lên trên lầu.
“Các cháu ở phía trên đúng không?”
Hai cậu bé ngồi xổm ở hành lang, co lại thành một cục, trong lòng cầu thần bái Phật mong nhanh nhanh có người đến cứu các cậu.
“Hò dô! Một chú chuột nhỏ lên chơi với các cháu nha! Lê Kiện của chúng ta thích nhất là chuột nhỏ, thịt và da của nó đều đã được con chuột nhỏ hôn rồi, nó thích động vật nhỏ như thế, vừa nhìn đã yêu mài”
Bánh Bao và Há Cảo nghe thấy thì lông dựng thẳng lên, người đàn bà này nhất định là tâm hôn méo mó mà.
“Cộp cộp cộp!” Tiếng bước chân như gần như xa kia khiến người ta sợ hãi.
Khi thì giống như đang đi xa, khi lại đến gần, không khí yên tĩnh xung quanh tiếng cười quái dị của bà ta: “Ha ha ha, chuột nhỏ thích nhất là trẻ con! Muốn ăn hết sạch đó! Sau khi ăn xong hết thì tốt rồi!”
Bà ta vừa nỉ non vừa cười.