Chương 490: Chú Phải Đi Sao
Sáng sớm mở cửa ra, ba đứa bé liền sợ hãi núp phía sau Vũ Vân Hân. Bọn họ còn chưa ra khỏi nhà đã nhìn thấy Mục Kiên Lâm lạnh lùng đứng ngoài cửa, Lục Tâm ở phía sau còn giúp anh xách hành lý.
Đây là dấu hiệu của việc sắp đi công tác.
“Chú phải đi sao?” Ba đứa bé khế nói, trùm đầu vào cái áo.
khoác thật dày.
“Hy vọng chú đi à?” Mục Lâm Kiên thờ ơ nói.
“Vô cùng” Há Cảo thốt lên.
Mục Lâm Kiên vốn dĩ định xoay người mở rộng cửa, kết quả cả người đều cảm thấy buồn phiền, anh lấy tay với hành lý Lục Tâm đang cầm, kiêu hãnh đi về phía cầu thang.
Ba đứa bé vẫy tay chào anh: “Tạm biệt!”
Anh không nhìn lại, hành lang hẻo lánh trông đặc biệt vắng vẻ. Mỗi bước đi càng xa càng làm Vũ Vân Hân rối rắm.
“Cái kia, khi nào anh về?”
Câu nói của Vũ Vân Hân làm anh dừng lại, cô đây là đang quan tâm anh sao?
“Nếu như nói rất lâu, chúng ta có thể nói chuyện với nhau không?”
“Không thể” Mục Lâm Kiên lạnh lùng từ chối.
Lục Tâm choáng váng, tám giờ tối qua Mục Lâm Kiên đã đi họp ở nước ngoài và lập tức lên máy bay về nước là vì có thể gặp Vũ Vân Hân vào buổi sáng.
Vậy mà bây giờ anh lại từ chối!
Vũ Vân Hân đi tới: ‘Không đến hai phút đâu.”
“Một phút ba trăm tỷ, hai phút sáu trăm, em đền nổi không?” Mục Lâm Kiên đi thẳng mà không quay đầu lại.
Âm thanh của giày cao gót dần xa làm anh cảm thấy nhẹ nhõm.
Mục Lâm Kiên đúng là không có chút tiền đồ, chỉ vì câu nói của một cô gái liền khiến tim anh nhẹ dạ mà đập thình thịch.
“Tôi có chuyện gấp muốn hỏi anh” Vũ Vân Hân vịn vai anh.
Vóc dáng cường tráng, cảm giác vô cùng rắn chắc, khi quay người hormone nam tính của Mục Lâm Kiên như bao trùm lấy cô.
Anh lạnh lùng nhìn cô:” Ngủ cùng tôi?”
Vốn dĩ Vũ Vân Hân đang nghĩ sẽ nói chuyện đàng hoàng nhưng nghe câu đấy xong thì lập tức nổi trận lôi đình.
“Anh đừng có khốn nạn như vậy được không? Bây giờ tôi chỉ muốn bàn chuyện công việc với anh”
Lục Tâm giải thích: “Cô Vân, cô đừng hiểu lầm! Không giống như cô nghĩ đâu, vừa nãy tổng giám đốc Mục mới vừa đáp chuyến bay đêm trở về, bây giờ chúng tôi thật sự cần được ngủ, nếu không cuộc họp buổi chiều hỏng mất”
“Anh mới vừa ngồi máy bay về?” Vũ Vân Hân quan sát anh một lượt: “Tôi cứ nghĩ anh đi công tác. Thiệt tình! Hại người ta lo lắng muốn chết!”
Vậy là vẫn còn nhiều thời gian, Vũ Vân Hân buông lỏng tay ra.
Người này thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng, Mục Lâm Kiên quyết không chịu thua nhanh chóng giữ chặt tay cô: “Không nói sao, tối nay tôi bay tiếp đó.”
“Đêm nay tổng giám đốc Mục quả thật còn phải ra ngoài một chuyến”
“Bỏ đi, bây giờ tôi nói! Anh có còn nhớ chuyện bốn năm trư không?”
Vốn là có đánh chết Vũ Vân Hân cô cũng không muốn nhắc đến, nhưng tình hình hiện tại cấp bách, không thể không nhắc tới.
Mục Lâm Kiên thích thú nhướng mày: “Chuyện gì xảy ra vào bốn năm trước?”
Anh thả hành lý xuống, ngang nhiên bước đến gần cô: “Không nhớ rõ.”
Hơi thở tràn ngập nguy hiểm, Vũ Vân Hân vội lui về phía Sau.
“Chính là buổi tối hôm đó!” Vũ Vân Hân lập tức đỏ mặt.
“Mong em nói rõ một chút.”
Anh giống như đang cố ý khích cô, nhưng cô lại không tìm thấy chứng cứ.
“Chính là cái đêm mà cùng nhau làm cái kia! Cái này!” Cô xấu hổ võ vào bàn tay.
Lục Tâm nhịn không được cười thầm, ba đứa bé cũng tò mò theo sau, nhỏ giọng nói:”Là cái đêm cùng nhau võ tay cổ vũ hả?”