Vợ Yêu Cùng Cục Cưng Của Tổng Tài Đã Trở Về

Chương 524

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 524: Cho một chút màu sắc

Lăng Tổng đánh giá ba đứa nhóc trước mặt, thân thể nhỏ bé núc ních thịt, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt bị gió lạnh thổi đến phiếm hồng.

Cả người đầy tro bụi bẩn thỉu, toàn thân trên dưới khắp nơi đều là vết máu.

“Này! Đừng im lặng chứ!” Há Cảo kêu gào, lấy từ trong ba lô ra một cây tua vít: “Vũ khí này của cháu rất lợi hại, tùy tiện đâm chọt một chút là chú có thể nổ tung tại chỗ luôn đấy!”

Bánh Bao hất khuôn mặt nhỏ nhăn lên, nhìn dáng vẻ thờ ơ của Lăng Tổng: “Có vẻ như chú ấy đang khinh thường!”

“Cho một chút nhan sắc nhìn coi!” Màn Thầu cũng không kiên nhãn được nữa.

Mắt thấy có xe còn không thể ngồi, bọn họ sắp sửa lạnh đến chết rồi.

Há Cảo cúi thân thể nhỏ bé xuống, đang muốn ra tay, cửa xe đột nhiên mở ra.

Ba đứa trẻ mạnh mẽ lùi về sau một bước.

Một bóng người cao lớn từ trong xe bước ra, Lăng Tổng mặc một thân quần áo thể thao thông thường, ngạo nghễ cho hai tay vào túi, đôi mắt nhìn chằm chằm vào ba đứa nhóc: “Con trai của Mục Lâm Kiên à?”

“Gì cơ?” Ba đứa trẻ sửng sốt.

“Là con riêng sao? Hay là…”

Anh ta lạnh lùng cao ngạo đi về phía trước, khí thế lạnh lùng, trực tiếp trấn áp ba đứa trẻ.

Bởi vì chiều cao không đủ, cả ba đứa trẻ còn cao chưa tới một mét rưỡi, nhìn thấy người đàn ông trước mặt này, như thế nào cũng phải ngẩng đầu lên.

Cái cảm giác ngẩng đầu lên nhìn người ta, giống như anh ta đang dùng mũi nói chuyện với bọn họ vậy.

“Nói chuyện đi!”

Lăng Tổng trực tiếp bước đến dồn ép, bọn nhỏ đành phải từng bước nhượng bộ.

Ba đứa trẻ không biết vì sao lại hơi sợ hãi: “Được!”

Nhìn anh ta kiên quyết như vậy, chắc chản là có quan hệ gì đó với Mục Lâm Kiên.

“Sao hả? Sợ rồi sao?” Ba đứa trẻ ra vẻ kiên định ngẩng đầu lên, trừng to hai mắt: “Tụi cháu chính là con của Mục Lâm Kiên! Nếu như chú đưa tụi cháu về nhà an toàn, bố của tụi cháu nhất định sẽ không bạc đãi chú đâu!”

“Mẹ nó, mấy đứa thật sự là ai?”

“Cái gì mà mẹ nó? Sao chú nói chuyện không có một chút lễ phép nào vậy?” Ưu điểm của Bánh Bao chính là nghiền ngẫm từng chữ một: “Cháu đã nhớ kỹ biển số xe của chú rồi, nếu như chú không đưa tụi cháu về, chờ khi tụi cháu trở về nhất định sẽ nói chú ngược đãi trẻ em”

“AI” Lăng Tổng cười quạnh quẽ, đột nhiên cúi người.

Thân ảnh cao lớn giống như muốn bao trùm lên ba đứa trẻ.

Chỉ thấy anh ta suy đoán nhìn tụi nhỏ, méo miệng cười: “Là Vũ Vân Hân sinh à?”

Ba đứa trẻ nghe tới ba chữ Vũ Vân Hân này, hai mắt sáng ngời nhìn vào người đàn ông trước mặt, theo bản năng liếc mắt nhìn nhau: “Tụi cháu chỉ biết có bố, không biết mẹ!”

Người có thể biết được quan hệ của Vũ Vân Hân và Mục Lâm Kiên ở trên thế giới này cũng không nhiều lắm.

Ba đứa trẻ đề phòng nhìn kỹ Lăng Tổng.

“Chú là người theo đuổi Vũ Vân Hân sao?” Há Cảo lạnh giọng, lời lẽ sắc bén nói.

Lăng Tổng nhíu mi: “Nếu không thì sao? Sao nào? Chỉ cần cháu đồng ý giúp chú theo đuổi Vũ Vân Hân, chú sẽ đưa các cháu trở về”

Lời này trong nháy mắt khiến cho tụi nhỏ sinh ra một ý nghĩ xấu, ánh mắt nhìn Lăng Tổng lập tức thay đổi.

Tay nhỏ vốn còn đang khẩn trương siết chặt đột nhiên nới lỏng, khóe miệng đắc ý cong lên, đây đúng là kim chủ đưa tới cửa mà.

Phải biết rằng sói nhiều thịt ít thì lời nhuận tụi nhỏ kiếm được sẽ càng nhiều.

“Được!” Ba đứa trẻ sảng khoái đáp ứng.

Lăng Tổng ngạc nhiên: “Thật à?”

“Đúng vậy! Tụi cháu đặc biệt xuất ra ba phần món ăn!” Bánh Bao nghiêm túc đẩy mạnh tiêu thụ, chào hàng không sót một chữ những món ăn trước đó đã nói cho Mục Lâm Kiên lại cho Lăng Tổng.

Bình Luận (0)
Comment