Chương 574: Không so đo
Mục Lâm Kiên nhíu mày, tắt video trong tay đi.
Anh nhét điện thoại vào trong túi.
Không hề nhắc đến chuyện này nữa.
Anh cầm bát đũa rồi đưa đến trước mặt Vũ Vân Hân: “Ăn đi”
Hành động này của anh khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Từ trước đến nay anh luôn đa nghi chứ không hề bỏ qua như vậy?
Nếu như bình thường chẳng phải anh đã chất vấn cô về chuyện này rồi sao?
Vũ Vân Hân thấp thỏm không yên mà cầm bát đũa, ăn món trứng xào cà chua nhạt nhẽo.
“Ngon không” Giọng nói lạnh lùng giống như tử thần vang lên.
Rõ ràng cô không làm gì sai, tại sao lại cảm thấy mình đang chột dạ Cô cố gắng ăn hết đi trứng xào cà chua không hề có vị gì cả.
Cô đặt bát đũa xuống và nhìn về phía Mục Lâm Kiên đang làm mặt lạnh, không dám nói hiều.
“Tôi không có quan hệ gì với anh ta” Bị kìm nén cả buổi tối, Vũ Vân Hân vẫn không nhịn được mà lên tiếng nói.
“Ừm” Anh trả lời rất lạnh lùng, cầm bát đũa trên bàn đi đến trước bồn rửa bát và rửa sạch sẽ.
“Anh đừng hiểu lầm có được không?”
Cô nhìn anh với vẻ điềm đạm đáng yêu.
“Ừm” Mục Lâm Kiên lạnh lùng nói, rửa bát đũa xong thì đi ra ngoài.
Vũ Vân Hân luôn cảm thấy có chuyện gì đó sẽ xảy ra.
Mười giờ sáng, Mục Thế Gia quay về công ty đang lái xe vào trong bãi đậu xe thì nhận được điện thoại của thư ký.
“Tổng giám đốc Lục anh đã đến chưa? Tổng giám đốc Mục của tập đoàn Mục Lâm đã đợi anh hai tiếng rồi”
Lục Thế Gia không dám tin vào tai mình.
Phải biết rằng có thể để cho Mục Lâm Kiên đích thân đến nói chuyện hạng mục với anh ta thì phải hàng trăm tỉ mới có tư cách.
Dự án trong tay anh ta nhiều nhất cũng chưa đến một trăm tám mươi tỉ.
Hiếm khi gặp được người tai to mặt lớn, anh ta nhanh chóng chỉnh lại dung nhan dáng và vẻ của mình.
“Tổng giám đốc Lục, anh có thể nhanh hơn một chút không” Giọng nói của thư ký vô cùng khó xử.
Lục Thế Gia bước từ trên xe xuống: “Tôi đến ngay đây, cô pha trà cho tôi, trà loại ngon nhất”
“Vâng”
Anh ta vội vội vàng vàng đi từ trong thang máy ra, nhìn các nhân viên trong toà nhà đều vô cùng căng thẳng, bầu không khí náo nhiệt trước kia trong văn phòng đột nhiên trở nên vô cùng kìm nén.
Lục Thế Gia đi đến văn phòng của mình, chỉ thấy mấy người thư ký lo lứng đứng ở đó và cúi gầm mặt xuống.
Trong căn phòng chỉ vỏn vẹn bảy mươi mét vuông đã bị vệ sĩ chiếm một nửa, bầu không khí tụ trũng xuống rất đáng sợ.
Bọn họ đều đen sì, ai không biết còn tưởng là xã hội đen đến đòi nợ.
Mục Lâm Kiên ngồi ở vị trí uỷ viên quản trị của anh ta.
Đôi chân thon dài lười biếng gác lên trên mặt bàn, cơ thể cao gầy dựa ra sau ghế và đôi mắt sắc bén kiêu ngạo liếc nhìn.
Khí thế cao quý vốn có và sự mạnh mẽ bao trùm cả bầu không khí nơi này, khiến cho Lục Thế Gia mơ hồ có cảm giác phục tùng.
Anh ta cung kính nói: “Xin chào ông, tổng giám đốc Lục”
“Ông? Tôi đâu có già đến thế?” Mục Lâm Kiên so đô từng câu từng chữ.
“Chào anh, tổng giám đốc Lục” Vừa mới đến đã bị làm khó, lòng bàn tay của Lục Thế Gia toát đây mồ hôi.
Dù sao công ty của anh ta là một công ty nhỏ, nếu như không cẩn thận thì bất cứ lúc nào cũng sẽ bị Mục Lâm Kiên nuốt trọn.
“Tối hôm qua anh có vui không?”
Câu hỏi xảy ra bất ngờ khiến Lục Thế Gia ngẩn người.
Đột nhiên anh ta nhớ lại KTV tối hôm qua và cả bảng tin mà mình đăng lên.
Lúc ấy anh ta chụp bóng lưng của Vũ Vân Hân, bên trên viết: Thật tốt vì có em.
Phía dưới có rất nhiều nhân viên tưởng đó là đối tượng mới của anh ta.
Anh ta cũng không giải thích, chuyện này cứ thế mà trôi qua.
“Nói đi” Mục Lâm Kiên mất kiên nhãn mà hét lên khiến tất cả mọi người đều kinh hãi.
“Vui lắm chứ, có thể hợp tác với tập đoàn Mục Lâm là ước mơ của tôi”
“Ha hai”
Mục Lâm Kiên lãnh lùng đứng lên, dáng người cao lớn đi lên trước mặt Lục Thế Gia.
Ngay lập tức anh ta đã hiểu ra mình đã đụng vào người phụ nữ không nên đụng.