Chương 605: Đáng sợ
Âm Nguyệt đã bị Lục Tâm dẫn đi, sau khi bọn họ rời đi thì Vũ Vân Hân lập tức tiến vào cư xá.
Tầng lầu quen thuộc, bảng số phòng quen thuộc, trong đầu hồi tưởng lại đầy những lời nói nhảm mà Võ Hào Kiệt đã nói với cô vào bốn năm trước.
Chìa khoá vừa rồi được Lục Tâm thuận tay quăng vào bên trong bồn hoa.
Đây là điểm dừng chân duy nhất ở đây của Âm Nguyệt, trong mấy tháng này, không có tra ra cô ta vào ở bất kì nơi nào cả.
Vũ Vân Hân mở cửa phòng ra.
Dụng cụ với trang trí ở bên trong đều là nhãn hiệu và do nhà thiết kế cô thích nhất làm.
Mô phỏng trang trí với phòng ốc đều do cô đã từng bỏ ra giá cao để thuê nhà thiết kế đến thiết kế, lúc ấy Vũ Vân Hân dự định kết hôn mua nhà mới với Võ Hào Kiệt, đến lúc đó cứ dựa theo cái này bản vẽ này mà trang trí.
Thế nhưng là ngàn lần không nghĩ tới cái tên chó chết này….
“Búp Bê! Đừng kích động! Đừng kích động!” Trong tai nghe truyền đến tiếng của Màn Thầu.
Vũ Vân Hân bất tri bất giác cầm cái ghế chân cao đang muốn đập vào ly rượu đỏ treo ngược trên quầy bar.
“Mẹ không có kích động! Mẹ không kích động một chút nào cả!” Vũ ‘Vân Hân buông xuống cái ghế đi vào bên trong.
Nơi này tất cả có bốn phòng ba sảnh, diện tích toàn thể hơn hai trăm mét vuông, xem ra rộng rãi sáng tỏ, đồ vật không nhiều, ngăn nắp có thứ tự, hoàn toàn không giống làm chỗ giấu người.
Vũ Vân Hân thử gõ vào vách tường, không có phát giác được có tiếng động có rãnh.
Dựa theo bản vẽ ban đầu của cô, bên trong không có khả năng có phòng tối.
Mặt khác loại hình căn hộ này cũng không thể nào xây được tầng hầm.
“Bánh Bao cũng không ở bên trong” Vũ Vân Hân nhìn quanh bốn phía nói xác thực.
“Ngửi xem có hương vị kẹo mềm không mẹ” Sủi Cảo ở bên trong bập bẹ giọng sữa nói.
Tay nhỏ năm chặt chăn nhỏ, nhìn Vũ Vân Hân đi vào phòng giữ quần áo không hiểu sao lại trở nên khẩn trương.
Màn Thầu cũng giống như cảm ứng được cái gì, trong lòng bàn tay đột nhiên đổ mồ hôi lạnh.
Vũ Vân Hân đi đến bên trong phòng giữ quần áo, hai cái tủ cỡ lớn đặt tại hai bên, đẩy ra cửa ngăn tủ, bên trong toàn bộ đều là quần áo.
“Có áo mưa không!”
Màn Thầu thức tỉnh Vũ Vân Hân.
Cô đặt chiếc ao mưa kia ở trong xe, còn không có lấy ra.
Nếu như ở đây tìm được áo mưa vậy có khả năng chính là Âm Nguyệt, thế nhưng Âm Nguyệt thể trạng nhỏ nhắn xinh xắn, không có khả năng khiêng được cô.
Bước chân của cô dừng lại gương.
Trong đầu hồi tưởng cảm giác lúc ấy bị người nâng lên, khuỷu tay thô ráp, cánh tay có lực, rất rõ ràng đó là một người đàn ông.
Cô thuận theo từng bộ quần áo trong tủ, đơn phẩm tạp nhạp ở dưới đáy bị cô lật một chút, xác thực không nhìn thấy áo mưa.
“Mẹ cảm thấy người mặc áo mưa chính là đàn ông, không phải cùng một người với người bắt Bánh Bao đi.”
Hồi tưởng lại mấy người khiến cho Vũ Vân Hân hận thấu xương kia, đã bắt được cô thì không thể nào thả cô, theo lẽ thường hận không thể để cô đồng quy vu tận với đám nhỏ.
bọn họ đương nhiên sẽ thả người đi vào.
Bảo vệ giữ cửa nhẹ nhàng mở ra, một y tá tay nâng thuốc từ cửa đi vào.
Nghe được tiếng động có người tiến đến, hai bé con lập tức cảnh giác.
Nhìn bước đi của y tá, kim loại trên khay, nhìn thấy bình thuốc óng ánh.
“Đến chích rồi!”