Chương 616: Không sao chứ?
Xe vẫn tăng tốc dưới sự cầu xin của Bánh Bao.
Bác sĩ như kẻ giết người điên cuồng: “Âm!”
Tiếng xe va chạm mạnh vào nhau.
Vũ Vân Hân cảm nhận được một cú va chạm mạnh, cả người như bị hất văng, nhưng tay vẫn nắm chặt tay lái, nói: “Chưa cứu được Bánh Bao, bà đây sẽ không chết!”
Cũng may chiếc xe cô lái là xe thể thao triệu đô, đối đầu với một chiếc xe trăm nghìn đô vẫn dư sức.
Xe của Vũ Vân Hân chỉ hơi lõm cửa xe một chút và vẫn có thể khởi động được.
Cô không muốn sống nữa, cố ý tiếp tục lái xe ngăn ngay phía trước.
xe của bác sĩ là muốn kéo dài thời gian.
“Đồ đàn bà khốn nạn, không sợ chết chứ gì!”
Với Vũ Vân Hân, không gì quan trọng hơn đứa bé, đó là trụ cột tinh thần cả đời cô, là tính mạng của cô!
Tình nguyện hy sinh bản thân mình cũng được, nhưng cô phải dùng tính mạng của mình để che chở cho chúng.
Chúng là bảo bối nhỏ cô đã dùng nửa cái mạng để sinh ra, sao có thể cho phép người khác làm tổn thương chúng chứ.
Xe va chạm hết lần này đến lần khác khiến cô cảm thấy sau gáy mình phát ra tiếng ong ong.
Cuối cùng đầu xe phía trước bị va chạm nát bét, xăng chảy ròng ròng.
Vũ Vân Hân giận dữ hét to: “Bánh Bao mở cửa xe! Nhanh lên!”
Bánh Bao sợ đến mức lạnh run, thực sự mỗi lần va chạm, tất cả thần kinh của cậu đều bị thắt lại.
Cậu sợ hãi bấm chìa khóa mở cửa.
“Nếu mày dám mở cửa thì tao sẽ đâm một phát giết chết mày!” Bác sĩ nhân cơ hội nhặt dao phẫu thuật lên, căm hận kề sát cổ Bánh Bao.
Lúc này, mấy chiếc xe hạng sang màu đen vây quanh xe của tên bác sĩ.
ũ Vân Hân, tao nói cho mày biết, nếu muốn tao chết thì con trai mày sẽ phải chết cùng tao!”
Vũ Vân Hân mặc kệ những lời ông ta nói, cô lập tức xuống xe, cởi giày cao gót ra cầm trên tay.
“Đồ chó, có bản lĩnh thì một mình đấu đi, trút giận lên một đứa bé thì có ích lợi gì!”
Vũ Vân Hân tức giận hét to.
Bác sĩ cười lạnh, nói: “Đừng qua đây!”
“Đồ thần kinh! Ông bảo tôi không qua thì tôi sẽ không qua sao? Xe của ông chảy xăng ra rồi! Tôi khuyên ông hãy mau xuống xe đi, nếu không sẽ bị chết cháy!”
“Sợ gì chứ! Có con trai mày ở đây mài”
“Con tôi…”
Vũ Vân Hân đột nhiên xoay người, nhìn về phía sau.
Tên bác sĩ cũng theo bản năng xoay người, Vũ Vân Hân nhân cơ hội cầm giày cao gót xông thẳng đến gõ vào ót ông ta.
Giày cao gót bén nhọn gõ dồn dập khiến tên bác sĩ đau đến mức nhíu mày, Bánh Bao nhân cơ hội nhảy xuống khỏi xe.
Hai tay Mục Lâm Kiên vững vàng bắt được cậu bé.
Cái ôm vững chãi kia khiến Bánh Bao lần đầu tiên cảm nhận được tình thương của cha.
Cậu xúc động nhìn Mục Lâm Kiên, khuôn mặt lạnh như băng, vững chãi như một ngọn núi.
Mục Lâm Kiên ôm chặt lấy cậu, một tay rút súng từ bên hông ra nhắm thẳng cổ tay tên bác sĩ nổ hai phát súng.
Tiếng súng chấn động vang lên giữa không gian yên ắng, chấn động mọi người.
Tên bác sĩ chảy máu không ngừng.
“Người đâu, khiêng tên này về! Không thể để ông ta chết một cách dễ dàng vậy được!” Vũ Vân Hân hét lên.
Vệ sĩ nghe lệnh khiêng bác sĩ từ trong xe ra.
Một người đàn ông như anh dùng chính thân hình to khỏe của mình bảo vệ vợ và con mình: “Anh không sao!”
“Vậy thì tốt rồi!” Hai mẹ con đồng thời nói ra rồi thở phào nhẹ nhõm.