Chương 619: Xuất viện
Sáng sớm, ánh mặt trời tươi đẹp xuyên qua kính cửa sổ chiếu xuống sàn nhà lạnh buốt .
Ba đứa bé ôm lấy nhau hơi mở hai mắt.
Chỉ thấy Vũ Vân Hân đang tất bật thu dọn đồ đạc.
“Sắp đi đâu vậy mẹ?” Bọn trẻ miễn cưỡng hỏi.
“Xuất viện thôi!”
Ba đứa bé đứng bật dậy, nói: “Cuối cùng có thể thoát khỏi cái nơi quỷ quái này rồi! Sau này chúng ta đừng quay lại nơi này nữa”
Chúng ở lại bệnh viện hơn một tháng nay, thế giới bên ngoài thế nào.
đều đã quên hết rồi.
“Anh Lục, phiền anh đêm nay đưa chúng tôi đi ‘du hí’ một phen”” Sủi Cảo đã bắt đầu xao động.
“Không được đi” Vũ Vân Hân nghiêm mặt nói.
“Vậy con gọi anh Lăng mang chúng con đi.” Nói xong, Sủi Cảo lập.
tức định gọi điện thoại cho Tổng giám đốc Lăng.
“Các con mà đi mẹ chặt ngang chân các con”
Ba đứa bé liếc mắt, nói: “Đúng là phụ nữ thích thay đổi, hôm qua ngủ còn nói yêu con, sáng nay lại muốn chặt chân con”“
Đôi chân nhỏ mũm mĩm nhón lên, mặc quần nhỏ vào sợ mẹ đánh đau.
Vũ Vân Hân lái xe đến dưới lầu bệnh viện.
Lúc lên lầu nhìn thấy một người phụ nữ ăn mặc thanh lịch đang đứng ở sảnh lớn bệnh viện nhìn vào màn hình đăng ký.
Cả người cô ta tản ra khí chất cao quý danh giá, ngay cả cử chỉ cũng đều rất lịch thiệp.
Vũ Vân Hân nhìn một cái rồi đi vào thang máy.
“Xin hỏi Mục Lâm Kiên ở tầng mấy?” Người phụ nữ dịu dàng cười hỏi.
“Thật xin lỗi, không có sự cho phép của Tổng giám đốc Mục chúng tôi không thể tiết lộ địa chỉ Tổng giám đốc Mục”
Người phụ nữ hơi mỉm cười, nói: “Vậy thôi!”
Cô ta xoay người, xách túi xách đi ra khỏi sảnh lớn bệnh viện.
Ngoài cửa một vệ sĩ cầm ô màu trắng bước lên che nắng cho cô ta: “Cô chủ, chậm một chút!”
Người phụ nữ chậm rãi đi xuống bậc thang, lên xe.
Vũ Vân Hân dẫn theo ba đứa bé, trong tay kéo một vali hành lý, phía sau có vài vị vệ sĩ giúp di chuyển đồ đạc.
“Tổng giám đốc Mục đã đặt trước nhà hàng cho các vị, xin hỏi cô Vũ về nhà trước hay là đi ăn trước ạ?”
Tiếng nói chuyện của vệ sĩ vô tình khiến người phụ nữ vừa định kéo.
cửa kính ô tô phải khựng lại.
Cô ta đeo kính râm nhìn người phụ nữ trước mắt.
Chỉ thấy Vũ Vân Hân vội vã bước lên một chiếc xe thể thao, nói: “Đi ăn đi!”
Người phụ nữ ngồi trong xe nghe được liền cười lạnh, nói: “Quá cổ hủ”
Vệ sĩ ngồi bên ghế phụ nhìn theo tâm mắt cô ta, nịnh hót nói: “Mấy năm nay phụ nữ bên cạnh cậu chủ Mục rất nhiều, có cô gái này hình như mới gần đây”
Người phụ nữ nhàn nhàn quay mặt đi, dùng ngón tay đính đá thạch anh ấn cửa kính xe lên, không muốn nhìn lại.
Xe của Vũ Vân Hân được lái đi, bầu không khí trong xe rất vui vẻ hòa thuận.
“Búp Bê, nếu là sủi cảo tôm thì chúng con muốn năm mươi phần!”
“Con muốn hai phần cháo nhớ thêm nhiều bánh quẩy”
“Con muốn cơm cuộn, mười phần!”
Vừa lên xe, ba đứa bé đã bắt đầu chọn món.
Vũ Vân Hân buồn bực, nói: “Các con định ăn sập nhà người ta luôn hay sao vậy?”
“Sợ gì chứ! Mục Lâm Kiên trả tiền! Không ăn quá phí!” Ba đứa nhỏ cười đắc ý.
Trong lúc vô tình, họ chú ý thấy khăn lụa của Vũ Vân Hân.
Búp Bê mẹ khó mà làm chuyện lớn đấy!”