Chương 660: Trà nghệ
Vũ Vân Hân cũng chẳng quan tâm, ngạo nghễ gác hai chân lên nhau.
Ngoài hàng thứ nhất ra, những ghế khác ai tới trước sẽ được ngôi, sao cô lại không thể ngồi chứ?
“Cô đứng lên cho tôi!” Vũ Thư Anh phẫn nộ rống to.
Vũ Vân Hân cao ngạo giương mắt, nhìn cách trang điểm mang hơi thở thanh xuân của cô ta thì hiện lên một nụ cười lạnh.
“Tôi nói cô đứng lên mà, cô có nghe không!” Bàn tay Vũ Thư Anh để trên mặt bàn, sắc mặt dữ tợn hận không thể xé nát Vũ Vân Hân.
“ƠI Tổng giám đốc Mục đã đến rồi” Vũ Vân Hân nghiêng mặt nhìn về phía sau cô ta Vũ Thư Anh lập tức thu lại dáng vẻ này, ngượng ngùng vén tóc một bên lên, thẹn thùng mà xoay người.
Từng cử chỉ vừa rồi của cô ta hoàn toàn giống như hai người khác nhau.
Mục Lâm Kiên vừa bước vào đã lập tức chú ý tới Vũ Vân Hân.
Thấy vị trí đằng sau mình là cô ngồi, tâm tràn lập tức trở nên tốt hơn.
Anh kiêu ngạo bước qua.
“Tổng giám đốc Mục, trà của anh đây, tôi đã pha xong rồi ạ” Vũ Thư Anh bưng chén trà qua.
“Đúng là hỏng bét mà” Vũ Vân Hân cao giọng nói.
Giọng nói mềm mại nũng nịu kia giống như đang cố ý khiến Mục Lâm Kiên chú ý tới mình.
Vũ Vân Hân thuận tay đặt tay lên búi tóc của mình, nhẹ nhàng nắm lấy cài tóc, mái tóc dài mượt mà như thác nước xõa xuống.
Cảm giác hơi mất trật tự kia phối hợp với làn da trắng bóng kia, lộ ra khuôn mặt cực kỳ tỉnh xảo.
Đôi môi đỏ mọng như mật đào khẽ mở ra, sau đó mấp máy, khẽ cắn cánh môi….
Đôi mắt quyến rũ kia đã sớm câu mất hồn phách của Mục Lâm Kiên.
Vũ Thư Anh đưa trà đến trước mặt nhưng anh không nhận, trực tiếp đi đến vị trí của mình rồi ngồi xuống.
Cơ thể cường tráng cao ngạo quay lại, khoảng cách giữa hai người lập tức rút ngắn lại.
“Tổng giám đốc Mục, người ta khát nước, quên mang nước rồi. ” Vũ Vân Hân làm nũng nói.
Cả chỗ ngồi của anh đều ngập tràn mùi hương của Vũ Vân Hân.
Mục Lâm Kiên giơ tay cầm ly nước trước mặt, tự mình rót nước đưa tới trước mặt cô: “Uống đi!”
“Thật sự uống được sao?” Vũ Vân Hân chu miệng nhỏ nhắn lại, dáng vẻ nũng nịu giả vờ xin lỗi: “Nhưng đây là trà co trưởng bộ phận Vũ đặc biệt pha cho anh mà…” Lời này vừa nói ra, Mục Lâm Kiên đã nhạy cảm ngửi thấy mùi axit a-xê-tíc.
Đôi mắt lạnh lùng của anh yên lặng rơi vào trước mặt Vũ Vân Hân: “Đừng nói mò. “
“Ha ha!” Vũ Vân Hân che miệng cười cười: “Thật có lỗi! Nói nhanh quá nên ngọng mồm rồi! Đúng thế, trưởng bộ phận Vũ cố gắng pha trà cho ngài uống, sao tôi có tư cách uống được chưa!”
“Bớt nói nhảm đi! Uống nhanh!” Mục Lâm Kiên cường thế lạnh giọng, mệnh lệnh vang lên.
Vũ Vân Hân đành phải thẹn thùng: “Nếu đã như vậy, vậy cảm ơn tổng giám đốc Mục !”
Khóe mắt liếc qua, nhìn thấy dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi của Vũ Thư Anh.
có là gì chứ” Vũ Vân Hân cũng có vẻ hơi tức giận, nói xong hốc mắt đã bắt đầu phiếm hồng.
Đôi mắt ngập tràn nước mắt ướt át cực kỳ động lòng người.
Thoáng cái đã nắm chặt tim Mục Lâm Kiên.
“Tôi pha lại cho em lần nữa nha!”
“Không cần đâu! Đổ đi là được rồi, tôi không khát, đẻ lát nữa còn thăng chức chứ!”
Nghe Vũ Vân Hân nói như vậy, Mục Lâm Kiên lập tức cho người đổ sạch chén trà nóng kia.
Chén trà ngon thượng hạng do Vũ Thư Anh chuẩn bị cứ thế bị Vũ Vân Hân chà đạp.
Cô ta tức giận đến mức muốn xé rách tào liệu trong tay.
Con đàn bà tỉ tiện chết tiệt, rõ ràng đang giương oai trước mặt cô ta.