Chương 670: Mặt yếu đuối
Vũ Vân Hân vùi vào trong lồng ngực Mục Lâm Kiên, hai tay siết chặt quần áo của anh.
Nói thật thì ngày hôm nay cô thật sự rất uất ức.
Khó khăn lắm cô mới ngồi vững ở vị trí giám đốc, nhưng kết quả nhóm năm không hề chúc mừng cho cô mà ngược lại ầm ï xin nghỉ việc.
Cô rất mạnh mẽ.
Nhưng cô cũng là một người phụ nữ, cũng có mặt yếu đuối của mình.
Khi cầm ba phong thư xin nghỉ việc đó, trong lòng cô không còn sức nữa.
Nhưng cô không muốn bị người khác nhìn thấy nên phải cố gắng kìm nén.
Cô không ngừng thầm thuyết phục mình rằng, Vũ Vân Hân à, cho dù như thế nào thì mày cũng phải cắn răng tiến lên phía trước. Mày cần phải trở thành một người đầu tư mạnh mẽ và nghị lực, như vậy mày mới có tư cách báo thù cho nhà họ Vũ.
Thực tế không cho phép cô nhút nhát, bởi vì cô còn ba đứa con phải nuôi dưỡng.
Mấy chữ “làm mẹ đơn thân” này vốn đã khiến cho người ta coi thường, nếu như cô không có sự nghiệp thì sống sẽ hèn mọn biết bao.
“Ngoan nào, tôi xin lỗi chuyện vừa nãy” Mục Lâm Kiên đau lòng mà hôn lên trán cô.
“Tôi biết tôi không xứng với anh, tôi không bằng Vũ Thư Anh…
“Xuyt!” Mục Lâm Kiên ấn lên đôi môi của cô, sau đó đặt một nụ hôn thật sâu lên đôi môi của cô.
Nụ hôn tràn đầy tính chiếm hữu chặn cô lại, như muốn dùng hết tất cả sự yêu thương cưng chiều.
Trong bốn năm nay anh biết cô phải chịu cực khổ rồi.
Cho dù như thế nào, anh cũng không muốn cô chịu bất kỳ uất ức nào nữa.
“Em không được nói đến người phụ nữ nào khác nữa” Mục Lâm Kiên nâng cảm cô lên, ép cô phải nhìn vào mình: “Cả đời này tôi chỉ muốn một mình em”
“Nhưng…”
Từ “nhưng” của cô lại bị tấn công bởi một nụ hôn nồng nhiệt nữa.
Cô nói một lần, anh lại hôn một lần.
Vũ Vân Hân uất ức mà mân mê cái miệng nhỏ.
“Tôi không hề có hứng thú gì với người phụ nữ khác” Mục Lâm Kiên nói nghiêm túc.
“Nhưng chẳng phải hôm đó Vũ Vân Anh đi từ trong văn phòng của anh ra sao?”
“Từ chối rồi”
Mục Lâm Kiên đã chỉnh sửa lại đoạn video đó, anh sợ lỡ như một ngày nào đó bị Vũ Vân Hân hiểu lầm.
Trong video Vũ Thư Anh tự cởi quần áo, Mục Lâm Kiên không những không động lòng mà còn tức giận đuổi cô ta đi, thật ra không hề xảy ra chuyện gì cả.
Nhìn thấy vậy, Vũ Vân Hân nhẹ nhõm cả người và chủ động hôn anh.
Đây là lần cô chủ động hiếm thấy.
Cô vốn không biết có đôi khi mình chủ động lại có thể khiến cho Mục Lâm Kiên vui vẻ suốt mấy ngày.
Lúc này Vũ Thư Anh đi từ trong thang máy ra và đã nhìn thấy cảnh tượng này.
Đôi nam nữ đang hôn nhau thắm thiết hiện lên sừng sững trước mặt cô ta.
Đó là Mục Lâm Kiên và Vũ Vân Hân.
Cô ta luôn không tin vào mối quan hệ này, nhưng lần này cô ta không thể không tin.
Vào lúc này bao nhiêu lý do cũng không thể nào giải thích được.
cảnh tượng này.
Cô ta tức giận siết chặt nắm đấm, đầu ngón tay sắc bén cắm vào trong lòng bàn tay nhưng đã không còn cảm thấy đau đớn nữa.
Tại sao cô ta lại thất bại dưới một người phụ nữ mang theo ba đứa con nít?
Lồng ngực của cô ta gióng như bị một tảng đá lớn đè lên, không thể thở nổi.
Lúc tan làm.
Vũ Vân Hân cầm tờ giấy điều động nhân sự đã được phê chuẩn trên tay, tự mình đi đến phòng nhân sự.
Cả văn phòng chỉ còn lại một mình Vũ Thư Anh.
“Tôi biết cô ở đây” Vũ Vân Hân nhếch khoé miệng lên, đưa tài liệu lên trước mặt cô ta: “Ra thông báo đi, nhanh lên!”
“Dựa vào cái gì?”
lại: “Cô đừng tưởng mình tuỳ đi vào trong văn phòng của Tổng Giám Đốc Mục, sau đó đi ra với cái cúc áo bị mở là chứng minh cô có có quan hệ với anh ấy”