Chương 674: Bọn nhỏ tương đối quan trọng hơn
Mục Lâm Kiên lạnh lùng trừng mắt, nắm chặt tay nắm mở cửa xe, chỉ hận không thể tháo nguyên cái cửa xe ra.
Bánh Bao thẳng tay đóng cửa xe l Vũ Vân Hân bị kẹp ở giữa khó xử nhíu mày, nhìn Mục Lâm Kiên ngoài xe, im lặng nổ máy.
Con trai và đàn ông, chắc chắn là con trai quan trọng hơn rồi.
Mục Lâm Kiên giống như bị ghẻ lạnh, bị vứt bỏ ngay tại chỗ.
Rượu sâm panh và hoa tươi mừng công được đặt ở trong xe cũng không thấy đâu hết, giống như chẳng có ai đưa đến vậy.
“Chủ tịch Mục, ngài đừng tức giận! Nói không chừng là cô Vũ mệt thôi”
Mục Lâm Kiên im lặng liếc mắt nhìn Lục Tâm ở bên cạnh, tức giận kéo cổ áo của anh ta: “Làm sao xử lý ba thằng nhóc thúi kia đây”
Hiện giờ vấn đề khó khăn lớn nhất của Mục Lâm Kiên chính là ba thằng nhóc con đấy.
i: Lái xe đi mẹt”
Mỗi lần anh muốn tiếp cận Vũ Vân Hân là ba đứa nhỏ lại xuất hiện đúng lúc cố tình cản trở anh.
Nhớ lại cuộc nói chuyện phiếm trước đó, Mục Lâm Kiên thấy ba thằng nhóc con lại đổi phương châm tác chiến nữa rồi.
Đồ ăn đưa qua trước đó cũng bị trả về.
Còn về hiệp ước đáng giá bốn mươi lăm tỷ kia, ba đứa nhỏ chỉ đưa ra thêm mấy điều kiện, nhưng số tiền đó thì vẫn không lấy.
Bốn mẹ con ham tiền như mạng mà đưa tiền lại không thèm lấy, đó chứng tỏ bọn họ không thèm đáp lại.
“Cậu làm sao mà ba thằng nhóc thúi đấy thích như thế hả?”
Ngẫm kĩ lại, ba đứa nhỏ hình như thích anh ta hơn anh nhiều.
“Anh phải dịu dàng một tí, đừng có hung dữ như thết Ví dụ như là phải hay cười hơn” Lục Tâm nở nụ cười thân thiế lần nhất ra.
Mục Lâm Kiên không thích cười im lặng liếc xéo anh ta, khóe miệng giống như bị đóng băng, cứng đờ không nhúc nhích.
“Anh nhìn đi, bọn nhỏ không thích anh như thế đâu, nhìn rất đáng sợt Còn nữa, bọn nhỏ thích ăn, cho nên anh phải dẫn bọn nhỏ đi ăn”
Chân mày Mục Lâm Kiên hơi giật giật.
Thật ra quen biết lâu như thế rồi, Mục Lâm Kiên chưa từng chủ động hẹn ba đứa nhỏ đi ăn, cũng không đưa tụi nhỏ đến chỗ nào vui vui để chơi.
Ngẫm lại, anh chạm ngón tay lên điện thoại gửi tin nhắn đi: “Ba ngày du lịch trên du thuyền xa hoa thì sao hả?”
Tin nhắn vừa gửi đi, ba đứa nhỏ hiếu kỳ tụ lại: “Thật đáng sợ”
Bọn nhỏ liền trả lời lại bằng icon sợ hãi.
“Mục Lâm Kiên có phải muốn ném thi thể của chúng ta xuống biển thủ tiêu không? Cái kiểu thần không biết quỷ không hay này, từ nay về sau chú ấy còn không biết xấu hổ mà ở bên Vũ Vân Hân sống cuộc sống hạnh phúc cho được ư” Sủi Cảo che kín chăn, lo lắng nhíu mày.
“Anh cũng cảm thấy thế!” Bánh Bao cũng cho là như thế.
Màn Thầu gật đầu: “Vô sự hiến ân cần, không phải phường lừa đảo thì chính là phường trộm cướp.”
Dáng vẻ vừa rồi Mục Lâm Kiên hung hăng muốn tháo cửa xe, đến nay vẫn còn nhớ như in trong đầu bọn nhỏ.
Còn bên nọm Mục Lâm Kiên nhìn icon này xong, ánh mắt sắc bén nhìn sang Lục Tâm: “Ý gì đây?”
“Kì quái thật. Để tôi gửi thử xem sao”
Lục Tâm soạn tin nhắc: “Công ty của chúng ta có chuyến du lịch bằng du thuyền xa hoa, ở đó có rất nhiều đồ ăn ngon, rất nhiều trò vui nữa, có rất nhiều chị gái xinh đẹp khác nữa luôn, mấy đứa có đi không?”
“ĐiI” Ba đứa nhỏ trả lời ngay, còn gửi sang icon vui mừng.
Mục Lâm Kiên lạnh mặt, đường đường là bá chủ thương trường, thế mà không dụ nổi con nít!
“Chủ tịch Mục, nếu không anh dẫn bọn nhỏ đến công viên trò chơi thử xem”
Nói xong, Mục Lâm Kiên lại gửi thêm một tin nhắn tới.
Mỗi lần ba đứa nhỏ xem tin nhắn của Mục Lâm Kiên xong, tuyệt đối không phải kiểu trả lời ngay.
Sau khi thấy hiển thị “seen”, luôn phải đợi thêm mấy phút.
Mục Lâm Kiên không thèm quan tâm, gương mặt lạnh lùng xoay đi chỗ khác.