Chương 685: Tại sao lại chạy trốn?
Sau khi bọn họ gặp anh ta vào lần trước thì không thấy anh ta xuất hiện nữa.
Cho dù anh ta có thể đi lại khỏe mạnh như bình thường thì cũng không ai dám thuê anh ta nữa, cả ngày không có việc gì làm không khác gì mấy người thất nghiệp.
“Không phải anh ta đâu” Vũ Vân Hân chắc chắn nói: “Hôm nay mẹ nhìn thấy dáng người hắn ta không cường tráng như Viên Hạo Kiệt.
Lần trước nhìn thấy cơ thể của Viên Hạo Kiệt cường tráng đến mức khiến cô cảm thấy sợ hãi.
“Cũng có thể do anh ta không có tiền, lại không có đủ chất dinh dưỡng” Bánh Bao phỏng đoán.
Trong phút chốc, mọi người rơi vào im lặng.
“Tích tích tích tích…
Bỗng nhiên máy tính của Màn Thầu phát ra những tiếng động cảnh báo, dọa ba mẹ con quay sang nhìn: “Có chuyện gì vậy?”
“Mục Lâm Kiên đã lắp thiết bị bảo mật, chú ấy đã phát hiện ra con đã xâm nhập vào hệ thống của công ty và bệnh viện” Màn Thầu luống cuống tay chân, vội vàng tìm cách thoát ra nhưng không được.
Toàn bộ màn hình máy tính đen lại, không thể bật lên được.
“Bó tay rồi. Chú ấy đã vô hiệu hóa máy tính của con. Đồ khốn” Màn Thầu tức giận hét to: “Đúng là quá đáng. Bên trong máy tính của con có rất nhiều tài liệu quan trọng”
“Mẹ nhìn xem. Con biết ngay Mục Lâm Kiên vô cùng xấu xa mà, đúng là con người tâm cơ” Ấn tượng của bọn trẻ đối với Mục Lâm Kiên lại lần nữa giảm xuống.
Vũ Vân Hân mặc dù không hiểu hệ thống là gì, nhưng cô thấy máy tính của Màn Thầu không mở lên được thì bọn họ không thể nào tiếp tục nữa.
“Chú ấy sao biết được đây là máy tính của con chứ?” Màn Thầu nhíu mày.
Ngay lập tức, sau lưng ba đứa trẻ lạnh buốt.
“Có thể lúc Búp Bê nằm viện đợt trước, Lục Tâm đã đưa bọn con ra ngoài chơi, đưa cho chúng con điện thoại với máy tính để chúng con không làm bóng đèn của mẹ và Mục Lâm Kiên..”
Bọn trẻ phát hiện mình bị lộ, thâm cảm thán đúng là gừng càng già càng cay.
“Xong đời rồi. Mục Lâm Kiên nhất định đã xem hết toàn bộ tài liệu bên trong máy tính của con”
“Búp Bê, hay là mẹ con mình không đến công ty nữa” Há Cảo bước đi chậm nhất.
Cậu bé sợ hãi chạy theo phía sau, đi đến cửa xe không tình nguyện bước lên, cảm giác giống y hệt ngày trước lúc cậu bé phải đi nhà trẻ.
“Cố gắng mãi mới được lên làm quản lý, chẳng nhẽ mẹ lại bị đánh bại dễ dàng thế này sao?” Vũ Vân Hân không cam lòng, nhưng cô biết rõ con người của Mục Lâm Kiên.
Đối với những chuyện như này, anh ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua.