Chương 702
Nhưng cô không để ba đứa nhỏ đi mở cửa, mà tự cô mở cửa.
Vũ Vân Hân lịch sự cười, nhìn Ninh Phượng, nói: “Xin chào! Bà dì già à, đã lâu không gặp!”
Một câu khiến khuôn mặt vốn tươi cười của Ninh Phượng bỗng cứng lại.
Cả đời này bà ta ghét nhất là bị người ta nói mình già, đối với loại người có yêu cầu cực cao về cái đẹp như bà ta, tuyệt đối không cho phép chữ ‘già’ xuất hiện bên tai bà ta.
“Thế nào? Bà dì già, bà đến đây là để đứng trông cửa à?”
Vũ Vân Hân không nhanh không chậm lên tiếng, mặt tươi cười nhưng từng câu từng chữ như mũi dao, đâm sâu vào trái tim bà ta.
Ninh Phượng cắn răng, đáp lại bằng một nụ cười trừ: ‘Dì đến thăm con, tiện thể mang cho con ít đồ bổi”
“Loại này sao? Mấy thứ rẻ tiền này cứ giữ lại cho bà đi” Ba đứa bé nhỏ nhìn đồ bổ bà ta xách đến, ba cậu chỉ vào tổ yến bên cạnh cửa nói: “Chúng cháu không ăn thứ này đâu, chúng cháu chỉ ăn tổ yến thượng hạng thôi!”
Đây là những tổ yến trước kia cấp dưới mua biếu bà ta, đều đã vụn ra hết rồi.
Vũ Vân Hân cũng có dự trữ sẵn ở nhà.
Ninh Phượng nhìn những hộp hàng sang quý đắt tiền kia, hai mắt sáng lên: “Nhìn thấy con sống tốt vậy dì cũng yên tâm rồi”
“Có việc gì sao?” Vũ Vân Hân ngoài cười nhưng trong không cười.
“Dì có thể vào trong cùng tâm sự với con được không?”
“Có thể!”
Lời Vũ Vân Hân vừa dứt, ba đứa nhỏ đã lập tức đứng ngay cạnh ghế sô pha.
Bọn nhỏ mặc áo giáp chống trộm, tay cầm gậy bóng chày đứng ngay bên cạnh Ninh Phượng, chuẩn bị nghênh chiến bất cứ lúc nào.
Ninh Phượng ngồi giữa sô pha.
việc, cho nên chọc giận con, mong con đừng chấp nó”
“Thì ra là tám dự án kia!” Vũ Vân Hân cười cầm điện thoại, nói: “Cái này tôi phải nói với Tổng giám đốc Mục rằng phía dự án muốn tìm anh ta!”
Vũ Vân Hân nghiêm túc bấm số Mục Lâm Kiên trước mặt Ninh Phượng.
Đối với người khác cứ phải kiên quyết như vậy.
Sắc mặt Ninh Phượng biến đổi lớn.
Một giọng nói từ tính trầm thấp phát ra từ trong điện thoại: “Có việc gì sao?”
Cách di động cũng có thể cảm nhận được sự nghiêm nghị quyết đoán của Mục Lâm Kiên, dù tức chết Ninh Phượng cũng không dám lên tiếng.
“Là thế này, tám dự án kia chưa có sự thông qua của Tổng giám đốc Mục anh nhưng lại có người tìm đến cửa nhà tôi, tôi phải làm sao bây giờ?” Vũ Vân Hân cố ý nói to lên.
Ninh Phượng quýnh lên, gấp gáp đứng dậy.
Bốn mẹ con lạnh lùng trợn mắt nhìn.