Chương 709
“Họ cũng không ngồi vào vị trí tham dự họp.” Quản lý vội vàng điều động camera ở đại sảnh.
Chỉ thấy Vũ Vân Hân và ba đứa bé ngồi ở vị trí gần khu phóng viên nhất.
“Rốt cuộc bọn nó muốn chơi trò gì đây?” Ninh Phượng rối hết trận địa, nói: “Dù dùng cách gì cũng phải bắt chúng quay lại chỗ đó cho tôi.”
Quản lý đi xuống dưới lầu, nhìn thấy Vũ Vân Hân đang định đi qua đây.
“Thật có lỗi, không được phép đi qua đây!”
Ngay khi anh ta chuẩn bị đi đến trước mặt Vũ Vân Hân thì quản lý bất ngờ bị hai vệ sĩ chặn lại.
“Các người là ai? Tôi là người phụ trách chính của hội trường này, các người có tư cách gì chặn tôi lại?”
Vệ sĩ bày ra giấy chứng nhận làm việc tại Tập đoàn Mục Lâm: “Người của chúng tôi có mặt ở đây, để đảm bảo sự an toàn của nhân viên chúng tôi, trước cuộc họp mười lăm phút sẽ không cho phép ai đi lại quanh họ”
Thực ra nhìn kỹ sẽ phát hiện, bốn mẹ con kia đang ngồi giữa một đám đàn ông áo đen vây quanh.
Sát khí rét lạnh khiến Sủi Cảo ngồi đó đột nhiên chép miệng: “Này, những người đàn ông xung quanh có phải người do Ninh Phượng phái đến không?”
Cậu nói xong, yên lặng nhìn người đàn ông bên cạnh, tay nhỏ tún chặt ống tay áo của Vũ Vân Hân.
“Mẹ cũng cảm thấy phát cáu với đám đàn ông ở đây”
“Có vẻ như chúng ta bị cô lập…”
Màn Thầu lạnh giọng, nói: “Còn không phải do mẹ chọn vị trí sao?”
“Hay là chúng ta ngồi lại kia đi” Vũ Vân Hân do dự.
“Không được! Chỉ có ngồi ở khu truyền thông mới có lực uy hiếp với Ninh Phượng” Ba đứa nhỏ kiên định nói.
Ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.
“Này! Nếu chú dám bắt nạt bọn tôi thì Tổng giám đốc Mục sẽ không bỏ qua cho chú đâu!” Sủi Cảo hung dữ nói.
Thực ra cậu sợ nên mới hung dữ lên để đè nén nỗi sợ hãi của mình.
Vệ sĩ bên cạnh khó xử nhíu mày, nhưng không thể giải thích, chỉ có thể tiếp tục vờ như không có việc gì.
Chào mọi người! Tôi là Ninh Phượng, đảm nhiệm chức vụ Chủ tịch tại Tập đoàn Vũ Thị”
Ninh Phượng đã lên sân khấu.
Dựa theo kế hoạch của bốn mẹ con, sau khi bà ta lên sân khấu thì Vũ Vân Hân phải đổi vị trí.
Chỉ là những người đàn ông đen kịt xung quanh khiến cô hơi sợ.
“Alo!” Vũ Vân Hân che điện thoại, nhỏ giọng nói.
“Có việc gì sao?” Mục Lâm Kiên lạnh giọng hỏi.
“Anh đến chưa vậy?”
“Nghe không được, nói to chút!”
phút rồi, nếu không nắm chắc thời gian thì chuyến này của họ xem như công toi rồi.