Chương 712
Nếu Ninh Phượng không đến đúng giờ trong lần đầu tiên đại hội nhiệm kỳ mới thì tất cả các cổ đông còn nể mặt xác định lại thời gian cho bà ta.
Nhưng bây giờ ngay cả giới truyền thông cũng đã xuất hiện, dư luận trên mạng chỉ càng ngày càng nghiêm trọng hơn, nói không chừng còn có thể làm tổn hại đến hình tượng của Tập đoàn Vũ Thị.
Ninh Phượng đối mặt một loạt câu hỏi khó trả lời cũng không biết làm sao.
Vài vị cổ đông ngồi bên cạnh chú Minh xì xào bàn tán.
đã nói rồi, người phụ nữ không đứng đắn thì không nên nhúng tay vào công ty.”
Gần đây rất nhiều người nhìn thấy chú Minh và Ninh Phượng rất thân thiết.
“Ông Minh, ông giúp Ninh Phượng sao?” Ông bác ngồi bên cạnh nghi ngờ hỏi.
“Không giúp!”
Chú Minh trả lời rất kiên quyết.
“Vậy sao ông lại ở bên cạnh bà ta?”
“Bạn tình tôi nguyện, có gì mà không được?”
Chú Minh lạnh nhạt ngồi đó, Ninh Phượng trên sân khấu bối rối bất an, vì bà ta nhìn thấy Vũ Vân Hân đang từng bước đi đến.
“Mời bà Ninh Phượng giải thích về lễ tang năm đó!”
Lời Vũ Vân Hân nói một lần nữa đưa cả hội trường lên cao trào, tất cả ánh mắt đều dồn về phía cô.
Điều đáng ngạc nhiên là không ai có mặt tại hiện trường tiến lên ngăn cản.
Vệ sĩ và nhân viên làm việc dường như biến mất, thấy Vũ Vân Hân định đi lên sân khấu, Ninh Phượng giận dữ gầm thét: “Mời cô đây trở lại vị trí chỗ ngồi của mình”
Vũ Vân Hân không thèm để ý, đi lên sâu khấu kề vai đứng cạnh bà ta, nói: “Dì à, đã lâu không gặp! Lần trước đến nhà tôi tặng nhiều quà như vậy, có phải thấy áy náy hay không?”
Ninh Phượng nằm mơ cũng không ngờ ngày đó mình xách theo đồ đến thăm cô lại bị cô lấy ra làm chứng cứ.
“Hôm nay, không phải nghe người khác nói thì tôi cũng không biết rằng mình đã chết rồi đấy” Vũ Vân Hân ra vẻ vô tội, nói: “Không biết ai mà lại đáng ghét như vậy. Dám tung tin đồn nói tôi nhảy lầu chết, thật quá độc ác! Cũng may, mẹ kế của tôi là Ninh Phượng, chứ không phải người có lòng dạ sắt đá, cho nên xin dì nói dì đã một tay xử lý lễ tang thế nào? Sao bây giờ lại còn nhận ra tôi vậy?”
Rõ ràng là một đại hội nhiệm kỳ mới nghiêm túc, bây giờ lại rất giống với cuộc tranh chấp của nhà giàu có.
“Tôi chưa từng thừa nhận cô là ai! Cô chẳng qua chỉ là một tên lừa gạt, tôi sợ cô làm tổn thương đến con gái tôi mà thôi!”
trong công ty có họ Vũ, hơn nữa người giả mạo Vũ Vân Hân mấy năm nay nhiều vô số, trùng hợp cô lại cũng tên là Vũ Vân Hân. Tôi có thể không lo cô dùng đủ mọi thủ đoạn để bắt nạt con gái tôi được sao?”
Nghe vậy, Vũ Vân Hân ngây ngẩn cả người.
Vòng chín cong mười tám rẽ này cũng có thể bị Ninh Phượng đập trở về.