Chương 757
Dì lau nước mắt, nhìn cô: “Dì đến nói với con chuyện của mẹ con”
“Dạ được”
Vũ Vân Hân ngồi xuống bên cạnh dì.
“Mẹ của con vừa vào đã đưa vào ICU, lúc đó hình như cũng bị xuất huyết, nhưng khi rời ICU tình hình của bà ấy cũng không mấy lạc quan.
Ấn tượng của dì đối với bà ấy rất sâu sắc, phòng bệnh của cô ấy mỗi lần đều có rất nhiều người đến”
Dì ân cần nhìn Vũ Vân Hân: “Xem ra rất có khí thế, rất nhiều người ra ra vào vào. Nhưng không được bao lâu, dì nghe được tiếng cãi vã. Cãi nhau rất kịch liệt, nói cái gì mà tốt nhất là làm cho bà ấy chết Trước đây Lê Thu cũng từng nói qua chuyện này.
“Có phải giọng nói này không?” Vũ Vân Hân giữ lại đoạn ghi âm mà Lê Thu đã để lại trước đó.
“Đúng, chính là giọng nói này. Thật tàn nhẫn. Nhưng, dì nhớ không qua mấy ngày mẹ con đã mất rồi. Sự việc này dì nhớ rất rõ. Vì dì ở bên cạnh phòng mẹ con, hơn nữa người bệnh phòng kế bên trái của dì đã rơi vào tình thế nguy kịch vô phương cứu chữa rồi, phòng bên phải chính là phòng bệnh của mẹ con”
“Có một hôm dì bảo Hoàng Hà đi lấy kết quả xét nghiệm, vô tình lại lấy nhầm kết quả xét nghiệm của bệnh nhân phòng bên trái, trên giấy viết từ bỏ điều trị, hơn nữa còn không thể qua khỏi trong hai ngày nữa.
Lúc đó dì rất sợ, bởi vì lúc nhỏ dì nghe người khác nói, một người sắp mất sẽ xuất hiện ánh sáng lóe lên, hoặc nhìn thấy những thứ thần không phải thần quỷ không phải quỷ”
“Dì rất sợ những thứ đó. Hai ngày trôi qua, người đó vẫn còn sống, nhưng rạng sáng mẹ của con đã mất rồi. Trước đó, khi dì đi ngang qua phòng bệnh, dì nhìn thấy bà ấy đã bình phục, có thể vịn giường bệnh đứng dậy. Theo lẽ thường thì sắp hồi phục rồi”
Theo như lẽ thường kết quả điều trị của mẹ rất tốt thì không thể đột nhiên bị bệnh mà chết.
Ý lời nói rõ bị người hại chết.
Nói như thế nào thì tập đoàn Mục Lâm chính là chủ đầu tư của bà ta.
Ninh Phượng xấu hổ nhếch miệng cười cười, nhìn tổng giám đốc.
tập đoàn Hoa Duyệt ở bên cạnh: “Cô xem tôi và Tổng giám đốc tập đoàn Hoa Duyệt ở đây, có thể cho chút thể diện để chúng ta ký kết trước được không?”
“Ký Vũ Vân Hân lạnh nhạt cười.
Quả nhiên thờ ơ thoáng qua một phát, có thể chứng kiến bộ dạng Ninh Phượng hạ thấp mình.
Nhớ tới dáng vẻ kêu gào lần trước của bà ta…
“Bà tính là cái gì, vì sao tôi phải cho bà mặt mũi?”
Vũ Vân Hân nói một câu khiến cho Ninh Phượng nghẹn họng suýt chết.
Khuôn mặt cười giả tạo của bà ta cứng lại, nhưng đối mặt với áp lực mà vẫn cố nén: “Xin lỗi. Là tôi lúc đó không nhận ra, cho nên…”