Chương 82: Nhà trẻ
Trường học không lớn, chỉ có một tòa nhà nhỏ, sân chơi rộng chỉ trăm mét vuông. Có tổng cộng 15 phòng học, được chia thành ba lớp: nhỏ, trung bình và lớn.
Giáo viên hỏi ba đứa bé về tuổi của chúng và biết rằng chúng mới ba tuổi, vì vậy giáo viên đề xuất chúng đến lớp nhỏ.
“Cô ơi cô dạy lớp nào chúng con sẽ học lớp ấy” “Cô dạy lớp lớn, có thể không phù hợp với các con! Còn nhỏ, con nên đi lớp nhỏ”
Ba đứa bé tự tin nói: “Chỉ số thông minh của chúng con rất cao, khác hẳn với những đứa trẻ bình thường”
Có thể là do sinh ba nên dễ tâm linh linh tương thông, đôi lúc sẽ nói đồng thanh.
Vũ Vân Hân nhìn vào cơ sở vật chất của trường và cảm thấy có điều gì đó không ổn lắm, “Chúng ta suy nghĩ đã!”
Nói xong, cô nắm lấy ba nhỏ và đi về phía cổng trường.
“Búp Bê, con thấy vậy là tốt rồi, chẳng có gì không ổn cả!” Há Cảo hận không thể ngày ngày được ở bên hai cô xinh đẹp. .
Màn Thầu sắc mặt âm trầm, “Ngoại trừ sự xinh đẹp của cô giáo thì cái gì cũng xấu” “Con nghĩ giáo viên là quan trọng nhất, cho nên con thích học ở chỗ này” Vũ Vân Hân không thèm để ý lời chúng nói, lườm, “Yên lặng.”
Ba đứa nhỏ im lặng ngồi đó, ngậm miệng lại, thầm nghĩ: Búp Bê, dữ dằn như vậy thì còn lâu mới tìm được người yêu!
Vào lúc này, Mục Lâm Kiên, người vừa đi ra khỏi công ty, nhìn thấy bốn người đang ngồi ở cửa sổ xe.
“Nhìn xem, ông chú phẫu thuật thẩm mỹ lại theo dõi chúng ta” Há Cảo chỉ vào Mục Lâm Kiên ngoài cửa sổ.
Vũ Vân Hân theo phản xạ có điều kiện nắm lấy tay bọn họ, “Các con cúi đầu cho mẹ, đừng để anh ta nhìn thấy.”
“Tại sao?” Chúng đồng thanh hỏi. “Không có tại sao gì hết” Cô không thể nói với chúng rằng, đó là bố của chúng được!
“Chú ta vừa mới ra khỏi công ty, họ thực sự không theo dõi chúng ta đâu” Màn Thầu im lặng liếc måt.
Vũ Vân Hân chột dạ buông tay, nhìn những đứa trẻ này, trong lòng cô đau khổ khôn tả.
Trường mẫu giáo gần nhà lớn hơn nhiều so với trường vừa rồi. Có thể do giá thuê ở đây rẻ nên sân chơi, thiết bị giải trí âm thanh, lớp học gấp ba lần trước.
Ba đứa bé chỉ nhìn thấy bà cô trước mặt liền không muốn tới trường nữa.
“Ba anh đẹp trai, mau tới đây nào! Các cô có rất nhiều kẹo đấy!” Người cô lấy ra ba viên kẹo đưa cho bọn chúng.
Chúng ngoảnh mặt làm ngơ, tuy trông như trẻ con nhưng trong thâm tâm chúng đã qua tuổi ăn ngọt rồi.
“Cô có phải là mẹ của đứa trẻ không?”, Bà cô hỏi khi nhìn thấy Búp Bê.
“Ha ha, học lớp lớn ở đây tốn bao nhiêu tiền?”.
“Không đắt, hơn mười triệu một học kỳ thôi. Chúng tôi là trường mẫu giáo rẻ nhất thành phố”.
Đúng vậy. Không chỉ rẻ, môi trường trong khuôn viên trường cũng không tệ.
“Nếu ba đứa đi cùng lúc, chúng tôi sẽ giảm giá cho cô!”.
Nghe nói rẻ hơn, Vũ Vân Hân hai mắt sáng lên,
“Tổng cộng là bao nhiêu?”
“Chúng tôi tính phí bạn 28 triệu cho ba người thì sao?”
Giá cả quả hoàn hảo cho Vũ Vân Hân, nhưng cô quay lại và thấy ba nhóc đã tự mình bước ra khỏi cửa.
“Con quay lại cho mẹ” Vũ Vân Hân rống to.
Bọn trẻ ngoan ngoãn dừng lại, chán nản quay đi,
“Chúng con không thích học, không học nữa đâu.”
Nếu không có cô giáo xinh đẹp, bọn trẻ sẽ không có động lực để đọc, chưa kể trường mẫu giáo là trường tuổi thấp, chúng cần chút gia vị kích thích.
“Tuổi còn nhỏ mà đã chán học. Xem ra gia đình không tốt nhỉ!” Bà cô rất sắc bén, trong nháy mắt đã đoán được:
“Không sao, tôi ở đây chuyên kỷ luật những học sinh có vấn đề.”