Chương 841
Lục Tâm chưa làm bố không thể hiểu được tâm trạng của Mục Lâm Kiên, dù sao hôm nay không thể đưa con tới trường, thì ngày mai cũng có thể đưa con tới trường.
“Nói với đội trưởng, nhớ quay video lúc vào trường cho tôi.”
Lục Tâm sững sờ: “Ồ.”
Không cần phải thế mà. Lại không phải lần đầu tiên đến nhà trẻ. Tổng giám đốc Mục nhanh lên.
Mục Lâm Kiên đành phải bất đắc dĩ quay đầu về công ty trước, cầm điện thoại trong tay, mở trực tiếp.
Ba đứa bé nhẹ nhàng bước xuống xe, đi vào cửa nhà trẻ.
Không giống như những trường mầm non trước, cái cổng cao vút khiến bọn họ liên tục cảm thán.
Chỉ bằng kiến trúc rộng như lâu đài trước mặt đã khiến cho bọn họ cảm nhận được cảm giác cao cấp của kẻ có tiền.
Hai giáo viên đứng trước cửa thân thiện tiến đến: “Chào các bạn nhỏ. Chào mừng tới trường học.”
Giọng ngọt thanh của hai người này khiến bọn họ cảm thấy tràn đầy sức sống.
“Quả nhiên là trường quý tộc có khác.”
Bọn họ cực kỳ kích động, cực giống cô gái nông thôn vào thành phố.
“Vậy làm phiền hai cô giáo rồi. Sau này có chuyện gì thì gọi điện báo cho tôi biết.”
“Được.”
Giáo viên biết ba đứa bé trước mặt này là con nhà ai, cho nên chăm sóc hoàn toàn khác những đứa bé khác.
Đứng ở cửa ra vào chờ cũng đặc biệt để đón ba đứa bé này.
Giáo viên nắm tay ba đứa bé, nhiệt tình dẫn bọn họ đi thăm toàn bộ trường học trước, thích nghi hoàn cảnh.
“Ba đứa nông dân mới tới kìa.”
Năm bé trai ngây thơ đứng trong góc nhỏ chú ý tới ba đứa bé.
“Vừa vào cửa đã líu ríu, y như chưa từng thấy mặt khác của xã hội.”
“Còn không phải thế à. Nhưng bọn họ ở lớp nào?” Đứa bé trông hơi cao tên Võ Kiệt.
“Hình như ở lớp chúng ta.” Tiểu Khả có làn da trắng nõn lạnh lùng nghiêm nghị nhìn ba đứa bé.
Lực cảnh giác của Màn Thầu rất mạnh, từ nãy đã có cảm giác có người đang nhìn mình.
Bánh Bao cũng đã nhận ra.
Bọn họ quay người nhạy cảm chú ý tới mấy người đang trốn ở gốc cây gần hành lang.
“Có vẻ thú vị đấy.” Há Cảo đắc ý nhếch khóe miệng.
“Anh lại muốn xem thử bạo lực học đường sẽ như nào đấy.” Bánh Bao hoạt động gân cốt của mình.
Giáo viên dẫn bọn họ vào phòng học.
Mọi ánh mắt của lũ trẻ đổ dồn hết về phía bọn họ.
Mấy đứa bé ngồi tại chỗ, ánh mắt thanh cao đầy vẻ xem thường.
Bởi vì ba đứa bé ngoại trừ bộ đồng phục thì không còn hàng hiệu nào khác.
Bé trai ở hàng thứ nhất lên giọng lấy cặp sách của mình ra, bản số lượng có hạn có giá một tỷ năm trăm triệu.
Bé trai đầu đinh bên cạnh còn cố ý đi tới trước mặt ba đứa bé ngồi xổm xuống nhìn giày: “Sao chưa từng thấy nhãn hiện này thế?”
Bé trai kia cố ý khoe khoang đôi giày sáng bóng của mình.