Chương 937
Dáng vẻ kiều diễm của Vũ Vân Hân khiến cho đồng hồ như dừng lại, khuôn mặt cô tràn ngập vẻ lạnh lùng, giơ cao tay đầy kiêu ngạo: “Bốp!”
Một cái tát nặng nề giáng xuống mặt cô Võ.
“Cô đánh tôi?”
“Bốp!”
Vũ Vân Hân trở tay cho cô Võ thêm một cái tát rồi thuận thế dùng tay còn lại nắm tóc cô ta.
Mái tóc thanh lịch ban đầu đã bị Vũ Vân Hân hất rối tung lên.
“Trả lại cho cô, không được sao?” Vũ Vân Hân thì thào nói nhưng khóe mắt thì vẫn đỏ hoe, nước mắt không ngừng chảy xuống.
Ba đứa nhỏ đứng ở phía sau thầm khâm phục Vũ Vân Hân: “Người phụ nữ này đúng là rất có khả năng diễn xuất.”
“Vũ Vân Hân, sở trường của cô là đi soi mói đúng không!” Vừa dứt lời, điện thoại của cô Võ kêu lên.
Khóe miệng Vũ Vân Hân nhếch lên: “Muốn đấu với tôi? Tôi thấy cô còn không đủ tư cách để liếm ngón chân cho tôi đâu!”
Cô Võ một bên cầm điện thoại nghe giọng chồng gào khóc, một bên nghe tiếng cười chế nhạo của Vũ Vân Hân.
Biểu cảm trên mặt cô ta rất phức tạp: “Cô đã làm cái gì rồi?”
“Tôi chỉ muốn ngồi vào vị trí ủy viên hội phụ huynh của nhà cô.”
Vũ Vân Hân không sợ hãi gì giống như một con dao đâm thẳng vào lồng ngực cô Võ vậy.
Cô ta vô cùng tức giận, giật tóc Vũ Vân Hân một cách hung dữ như người mất trí: “Cô có tư cách gì? Cô dựa vào đâu mà ngồi vào vị trí của tôi?”
Từ xưa đến nay, tính cách của cô Võ luôn ngạo mạn tùy hứng, không nói lý lẽ. Hiện giờ việc làm của Vũ Vân Hân đang chọc điên cô ta.
Đầu tóc bị cô Võ kéo đến đau đớn khiến sức chịu đựng cuối cùng của Vũ Vân Hân cũng không còn.
Tay cô nắm thành đấm, tiếng xương kêu răng rắc.
Ánh mắt giận dữ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cái miệng đang nói dai dẳng phía trước.
Vũ Vân Hân đấm thẳng vào miệng cô Võ khiến ba chiếc răng cửa của cô ta rơi xuống: “Tại sao tôi lại có tư cách hả? Dựa vào việc tôi là Vũ Vân Hân!”
Khóe miệng cô Võ chảy máu, cơn đau kéo đến khiến cô ta chảy nước mắt. Từ nhỏ đến lớn chưa có ai dám đánh cô ta nhưng hôm nay lại bị người phụ nữ này đánh tới hai lần.
“Tôi liều mạng với cô!” Cô Võ lao về phía Vũ Vân Hân như thể phát điên.
“Bùm!”
Tiếng súng nổ làm mọi người hoảng hốt.
Dáng vẻ nhe nanh múa vuốt của cô Võ trở nên yên lặng chỉ trong chốc lát, cô ta quỳ xuống trước mặt Vũ Vân Hân.
Tất cả mọi người đều cảm thấy đau khi hai đầu gối của cô ta đập mạnh xuống sàn nhà.
Máu chảy theo xuống bắp chân, nhỏ giọt trên bãi cỏ xanh.
“Rốt cuộc người phụ nữ đê tiện như cô là ai?” Thậm chí cô ta còn không có sức để nói nhưng sự oán giận thì vẫn không đổi.
Vũ Vân Hân hoang mang nhìn về phía Mục Lâm Kiên đang cầm súng.