“Ôi.
Bảo bối Dục Thành thật ngoan, mới đó mà đã có thể gọi mẹ rồi.” - Tiêu Lâm Na một tay đem Dục Thành ôm vào trong lòng ngực, không ngừng cười.Hình lão gia thấy vậy cũng thoải mái cười lớn, vội vàng nói: “Dục Thành, cháu ngoan của ông, gọi ông nội.
Gọi ông nội."Dường như không nghe được ông nội gọi, Dục Thành chỉ biết gặm ngón tay, chơi vui vẻ vô cùng.Lúc này, Hình lão gia như có điểm không vui: “Thật là không biết nhìn gì hết, chỉ biết mẹ, không biết ông nội à?”Thấy cha chồng ghen, khôn khéo như Tiêu Lâm Na tự nhiên hiểu được, cô ta lên tiếng dỗ dành: “Cha, cha đừng nóng giận, kỳ thật hiện tại Dục Thành chưa biết nói nhiều, chẳng qua là ở giai đoạn nói theo thôi, đến khi chau nói sõi, nhất định sẽ gọi ông nội trước, đúng không, Dục Thành?”Dục Thành như rất hiểu chuyện, nghe Tiêu Lâm Na hỏi mình, cậu bé tạm dừng gặm tay, đột nhiên gật gật đầu, nhìn ông nội cười khanh khách.“Ha ha ha ha, xem ra đã trách oan cháu đích tôn rồi, vẫn là Dục Thành hiếu thảo, có hiếu lắm.”Người già đều giống nhau, chỉ cần cháu nội cười một chút, trong lòng ông nội liền vui đến mức nở hoa.Khả Nghiên đúng một bên cũng không nhịn được nở nụ cười, quay qua quay lại đã hai tháng trôi qua, Dục Thành cũng đã tròn một tuổi, thường trẻ con khi một tuổi rưỡi có thể nói, nhưng Dục Thành giờ này đã bập bẹ học nói.
Hơn nữa, câu đầu tiên chính là gọi mẹ.Nhưng mà…Dục Thành không phải là gọi mình…Đã từng vô số lần nghĩ tới, thời điểm khi Dục Thành lần đầu tiên mở miệng nói chuyện sẽ nói cái gì? Có phải là gọi mẹ không? Mà cho dù con có gọi mẹ cũng không phải gọi cô, tâm tình cô sẽ thế nào đây?Khi thời khắc hiện thực đó đến, cho dù Khả Nghiên làm tốt các loại chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn không chống cự nổi sự khắc nghiệt của hiện thực này.Thời khắc Dục Thành mở miệng gọi người khác là mẹ, tim của cô giống như là bị thứ gì đó cắt xé, vừa đau vừa chua xót, nhưng mà cô vẫn phải đối mặt với niềm vui khi được ở bên con mình, nhìn con mình lớn lên bên người.A, loại cảm giác này thật là quá kỳ quái, phảng phất có một loại cảm giác đau mà cũng vui sướng.“Này khoan đã, Dục Thành đã một tuổi, cha quyết định thứ bảy này tổ chức cho Dục Thành một bữa tiệc sinh nhật thật long trọng, gọi mọi người tới nhìn cháu nội ngoan thông minh lanh lợi.
Cho bọn họ hâm mộ đi thôi, ha ha ha ha.”Nghe ông nói thế, Tiêu Lâm Na nhíu nhíu mày: “Cha, không cần long trọng như vậy đâu.
Con nghe người giúp việc trong nhà nói, cha trước kia tổ chức sinh nhật đều rất khiêm tốn, sao lại có thể tổ chức cho Dục Thành tiệc rượu long trọng như vậy cơ chứ?”“Ai nói? Này có là gì? Nó là cháu nội cha, hết thảy của cha đều là của nó, cho dù cha ăn không được uống không được cũng không thể bạc đãi cháu nội cha.
Huống hồ…” - Nói đến này, cha Hình nhìn DụcThành với thái độ dần dần tràn ngập áy náy: “Thời điểm Dục Thành đầy tháng còn chưa có tới Hình gia, kỳ thật, cha đã cảm thấy đủ áy náy với Dục Thành, lần này tiệc rượu cho dù làm long trọng cũng không đủ để bù đắp, cha sẽ không để cháu của cha thua thiệt ai cả.”“Cha… Đây...!Là con sai.
Nếu lúc trước, con đưa Dục Thành đến đây sớm hơn thì…” - Nói đến đây, Tiêu Lâm Na làm ra vẻ thương cảm.“Ôi, Lâm Na, con đừng như vậy, cha biết con hiểu chuyện, chuyện quá khứ cha sẽ không đề cập tới, ai đúng ai sai cha cũng rất rõ ràng, con ở trong lòng cha vĩnh viễn đều là con dâu tuyệt nhất.”“Cha, cảm ơn cha đã hiểu cho con.”Nhìn mà diễn nịnh bợ nảy của Tiêu Lâm Na, Khả Nghiên cho dù biết chân tướng cũng không biết nói cái gì cho phải, có lẽ, chị ta thật sự là rất yêu Hình gia mới có thể nói ra đủ loại nói dối trá.
Chỉ có điều, cho dù chị ta thế nào, cũng không liên quan tới mình.Ánh mắt do dự trong lúc vô tình liếc về hướng Hình Thiên Nham vẫn luôn trầm mặc.Hai tháng nay cô đều cố tình tránh xa anh.
Vốn tưởng rằng chừng đó thời gian đủ để quên đi những chuyện trước kia, nhưng sao gặp nhau tim vẫn nhói đau cơ chứ?Đại sảnh trăm mét vuông trang hoàng long trọng, tơ vàng băng vải nhiều màu, pháo hoa dải lụa rực rỡ tung bay, trong đại sảnh bây giờ là một bầu không khí rất vui vẻ.Không dưới trăm nhân vật nổi tiếng trong giới thương nhân, chính trị cùng người nhà tham dự bữa tiệc sinh nhật do Hình gia tổ chức.
Mà hôm nay vai chính không phải người khác chính là người mới vừa tròn một tuổi - Hình Dục Thành.“Phanh… Phanh… Phanh…” - Sắc trời vừa tối, trong hoa viên liền châm ngòi nổi lên các màu pháo hoa.
Sợ sẽ dọa đến Dục Thành nên hủy bỏ tiết mục châm ngòi pháo hoa, nhưng vì náo nhiệt dự tính thử phóng mấy cái, không ngờ Dục Thành không những không sợ hãi mà còn vô cùng cao hứng nhìn lên bầu trời có pháo hoa đủ mọi màu sắc mà không ngừng cười khanh khách..