Vợ Yêu Hào Môn Bị Ruồng Bỏ

Chương 102


Không quan trọng nhân vật chính hôm nay là con trai của mình.

Không ngờ con trai lớn lên nhanh như vậy, hiện tại đều đã có thể cất tiếng gọi mọi người.

"Ha hả! " - Không nhịn được cười ra tiếng, quả nhiên, người đàn ông dù có mạnh mẽ đến mấy cũng có một mặt dịu dàng, một mặt này, anh cũng chỉ bày ra với con trai của mình mà thôi.

“Cốc, cốc, cốc…” - Bỗng ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, anh sửa sang lại y phục của mình, đứng dậy mở cửa ra.

Cửa vừa mở ra, xuất hiện ở trước mắt anh chính là Tiêu Khả Nghiên, kể từ sau sự việc lần trước, giữa bọn họ chưa từng có nhiều giao tiếp, mặt đối mặt như vậy vẫn là lần đầu tiên.

Ánh mắt lạnh như băng quét qua cô, sau khi thấy trong tay cô cầm ly nước trà, Hình Thiên Nham liền hiểu có ý tứ: "Mang vào trong đi.


"Cúi thấp đầu, mặt không thay đổi tiến vào phòng sách của Hình Thiên Nham, trước tiên cô đem nước trà đặt ở trên bàn, từ đầu đến cuối cô không thèm nhìn anh.

Chỉ là hơi gật đầu một cái, biểu thị chính là mình phải rời đi.

Bởi vì hôm nay xã giao, Hình Thiên Nham vừa lúc khát nước, cũng không quan tâm cái gì mà trà đạo, iền uống một hơi cạn chén trà.

Để ly không xuống, quay đầu lại thấy Khả Nghiên muốn rời đi, đúng lúc này! anh hình như đột nhiên nhớ ra cái gì đó: "Chờ một chút.

"Bước chân của cô dừng lại, Khả Nghiên cầm tay nắm, chậm rãi xoay người, đợi mệnh lệnh của Hình Thiên Nham, ánh mắt thủy chung luôn tránh né ánh nhìn của anh.


"Trong khoảng thời gian này cô ở đây làm việc đã quen chưa?" - Thật ra, anh muốn hỏi cô, trong khoảng thời gian này trôi qua có khỏe không.

Gật đầu.

Mang theo quan tâm hỏi lại đổi lấy câu trả lời đơn giản nhưng thuyết phục như vậy, thậm chí đối phương cũng không chịu liếc mắt với mình, Hình Thiên Nham khó tránh khỏi có chút khó chịu: "Sự việc lần trước! "Muốn nói cái gì? Thực sự là muốn nói cái gì? Hình Thiên Nham đột nhiên cảm thấy đầu óc mình một mớ hỗn loạn, hình như có rất nhiều lời muốn nói, lại giống như không biết mở miệng thế nào: "Được rồi, không sao.

" - Lạnh lùng buông những lời này, anh xoay người đưa lưng về phía Khả Nghiên khoát tay áo: "Cô đi đi.

"Vẫn là khuôn mặt không chút biểu cảm, giờ phút này Khả Nghiên mới phát hiện ra rằng nếu mình ngụy trang như vậy cũng có thể làm ra được vẻ thâm trầm bí ẩn, rõ ràng khẩn trương như vậy, rõ ràng khát vọng như vậy, lại có thể giấu diếm dưới lớp mặt lạnh lùng.

Không sai, cứ như vậy đi, Tiêu Khả Nghiên, cứ tiếp tục như vậy, tin tưởng mày sẽ quên hết thảy những gì về người đàn ông này.

.

Bình Luận (0)
Comment