Vợ Yêu Hào Môn Bị Ruồng Bỏ

Chương 68


Chụp lấy cây son kia, cô quản gia xem như cũng đã hiểu rõ dụng tâm của thiếu phu nhân.

Thiếu phu nhân này quả thật khá vừa lòng với chuyện mà cô ta vừa làm, chẳng qua không muốn nói rõ thôi.

Thật đúng là một hồ ly gian xảo.“Cảm ơn thiếu thiếu phu nhân.


Nếu cô không còn gì phân phó, tôi xin phép lui trước.”“Khoan.” - Cô ta hô lên với cô quản gia, đôi tay khoanh trước ngực mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Tôi hỏi, cô thực lòng yêu thích công việc này chứ?”“Đương nhiên rồi, tôi chỉ cần có thể ở bên cạnh hầu hạ cô, lão gia và thiếu gia, với tôi mà nói đó là vạn phần vinh hạnh.”“A, thật là trung thành.

Cơ mà…” - Cô ta ngưng lại, có chút tiếc nuối mà lắc lắc đầu: “Nếu như ngày nào đó có người thay thế được cô, tôi cũng sẽ mất đi một người hầu trung thành rồi.”Nghe vậy, sắc mặt cô quản gia ngay lập tức trầm xuống: “Thiếu phu nhân, ý cô là…?”“Ha ha, thiếu gia thích ai cô còn nhìn không ra hay sao? Cái nhà này dù sao cũng do thiếu gia và lão gia làm chủ, ngay cả tôi cũng không có đủ khả năng để đảm bảo cho cô.


Nói đến đây…” - Xoay người, cô ta ngồi trước bàn trang điểm, xuyên qua tấm gương khẽ liếc mắt về phía cô quản gia đang đứng phía sau: “Chính cô phải tự ước lượng sức của mình đi thôi.”Ý của thiếu phu nhân là… Tròng mắt khẽ chuyển động, cô quản gia lại nhíu mày, thật lâu sau, cô ta tựa như đã phản ứng kịp, cười khẽ nói: “Tôi hiểu mà, thiếu phu nhân, cô yên tâm đi, tôi nhất định sẽ giữ vững vị trí của mình, vĩnh viễn ở bên cạnh dốc lòng vì cô.”Tại một quán bar xa hoa trụy lạc, bầu không khí vô cùng ồn ào náo động, khiến cho một gian phòng VIP ghế lô nằm ngay tại nơi này trông có chút không hòa hợp.

Trên chiếc sô pha mềm mại, Hình Thiên Nham ngồi cô đơn uống rượu một mình, Uông Dương Minh ở cách đó không xa cũng lén nhìn anh vài lần, cuối cùng anh ta cũng không nhịn được liền hỏi: “Nghe tôi nào, Thiên Nham, cậu đừng chỉ lo uống rượu chứ, như vậy tôi buồn lắm,tôi kêu cậu ra đây để uống với tôi cơ mà.”Thiên Nham vẫn chỉ dùng ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn anh ta một cái, sau đó lại im lặng như cũ, giơ chén rượu lên uống một ngụm.Thật không thể hiểu nổi.

Anh ta đã không để ý tới mình, sao mình vẫn còn ngu ngốc quan tâm tới anh ta cơ chứ? Uông Dương Minh nghĩ thế nhưng vẫn đứng dậy rồi mỉm cười ngồi xuống bên cạnh anh, sau đó cất giọng như trêu đùa nói: “Nham thiếu à, cuộc sống tân hôn mấy ngày nay của cậu thế nào rồi?”.

Bình Luận (0)
Comment