Trần Thanh Trúc đến gần, bên kia tiếng nói của Nguyễn Hàm Oanh the thé nhưng loa rè vang vọng.
"Lục Vĩ Thanh...!con đàn bà trơ trẽn này...!Cô tốt nhất nên tránh xa anh Minh của tôi ra, nếu không tôi sẽ không để yên cho cô đâu.
Cô có tin là tôi sẽ khiến cô không còn đất sống ở đây nữa không?"
"Vậy để tôi xem cô sẽ làm được gì?"
Nguyễn Hàm Oanh vừa dứt lời, thì Lương Minh không biết từ đâu đi tới, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô ta.
Nguyễn Hàm Oanh không nghĩ đến Lương Minh lại có mặt ở đây, liễn ấp úng, không biết nói gì.
Nước mắt ngay lập tức rơi xuống, giọng nói tràn ngập uất ức, tủi thân.
"Anh Minh...!em...!em chỉ muốn...!Muốn chị đừng có làm kẻ thứ ba, xen vào tình cảm giữa chúng ta mà thôi...!anh..."
"Cô coi tôi là thằng đần, hay thằng điếc.
Để tôi nhắc lại cho cô một lần cuối cùng, cô nhớ cho kỹ.
Tôi không yêu cô, người tôi yêu chính là vợ tôi, mẹ của con tôi, chính là người đang đứng trước mặt cô đó.
Từ nay về sau cô hãy cút khỏi cuộc đời của chúng tôi đi.
Nếu còn để tôi bắt gặp truyện như hôm nay, vậy đừng có trách tôi ra tay không nể tình.
Cút..."
"Anh...!anh Minh...!Anh không thể đối xử với em như vậy được.
Chúng ta yêu nhau cơ mà...!Anh Minh..."
Trần Thanh Trúc nhàm chán mắt thấy Lục Vĩ Thanh đã rời đi, liền chạy theo, khoác tay lấy ta cô ấy.
"Lục Vĩ Thanh...!ây ây...!thật đặc sắc mà...!Chị nói xem Lương Minh thể hiện cũng tốt đấy chứ..."
Lục Vĩ Thanh cười khổ, nhìn lại đằng sau một cái.
"Em nói xem chị cho anh ấy một cơ hội liệu có đúng hay không?"
"Trong tình yêu nào có đúng sai, nếu cả hai bên đều có tình, vậy thì ngại gì chứ.
Ai cũng muốn hạnh phúc, vậy chúng ta vì cái gì mà lại phải né tránh, cứ làm theo trái tim đi..."
"Ừm...!chị nghe em..."
Tan ca sớm Trần Thanh Trúc vừa ra đến cửa văn phòng đã thấy Lê Gia Hào đứng đó, mỉm cười nhìn cô.
Cô đi đến chỗ anh, cười lên một tiếng, chêu chọc.
"Lê đại tổng tài của chúng ta hôm nay sao lại rảnh rỗi rồi?"
Lê Gia Hào mở cửa xe, cho cô lên xe, ngồi vào giúp cô cài dây an toàn, hôn nhẹ lên môi cô một cái, nói.
"Đến đón vợ đi hẹn hò..."
"Vậy sao? Vậy không hẹn trước em bện lịch thì làm sao đây?"
"Không thể nào...!Có bận hơn nữa cũng làm sao sánh được với chồng đẹp trai là anh đây..."
Lê Gia Hào vừa khởi động xe vừa, trả lời.
Trần Thanh Trúc bị anh chọc cười, khẽ bĩu bĩu môi hồng.
"Tự luyến...!da mặt anh thật là dày..."
Lê Gia Hào đưa Trần Thanh Trúc tới sân vận động lớn, Trần Thanh Trúc nhìn khoảng trời trước mặt có chút nghi ngờ, nhưng khi hai người vừa vào tới trong sân thì bất ngờ xung quanh pháo sáng bốc cháy xếp thành hình trái tim lớn.
Cách đó không xa ba màn hình led lớn đồng thời chạy chữ "Trần Thanh Trúc...!Anh Yêu Em...!Làm vợ anh nhé..."
Trong khi Trần Thanh Trúc còn đang ngơ ngẩn trước một màn kinh diễm thì Lê Gia Hào không biết từ đâu mang đến một bó hoa hồng, đặt vào tay cô.
Anh lùi lại một bước quỳ một chân xuống, ngẩng đầu, trên tay cầm một hộp nhung vuông mở ra bên trong là một chiếc nhẫn kim cương vô cùng tinh xảo, đẹp vô cùng, ánh mắt tràn đầy ôn nhu nhìn cô, nói.
"Giây phút anh nhìn thấy nụ cười của em, con tim anh đã lỗi nhịp.
Trước đây khi chưa gặp em anh đã nghĩ cả đời này mình sẽ một mình, nhưng gặp được em anh đã nghĩ khác, anh muốn ở bên em, cùng em trải qua vui buồn cuộc sống.
Anh muốn mỗi sớm mai thức dậy được nhìn thấy đầu tiên đó là em.
Anh muốn được ôm em cùng mơ một giấc mơ...!Chúng ta sẽ cùng vun đắp một gia đình hạnh phúc trọn vẹn, cùng nhau đầu bạc răng long...!Làm vợ anh nhé..."
Trần Thanh Trúc đưa tay lên che miệng, nước mắt lăn dài trên má, những giọt nước mắt của hạnh phúc...
"Em đồng ý..."
Lê Gia Hào nhận được sự đồng ý của Trần Thanh Trúc, vội vàng không kịp chờ đợi nhanh chóng lấy nhẫn đeo vào ngón áp út trên tay trái của cô, rồi đứng dậy, ôm lấy cô, cúi người hôn xuống.
Nụ hôn nhẹ nhàng ban đầu dần trở lên cuồng nhiệt không có điểm dừng, như muốn hòa hai người làm một vậy.
Bốp...!bốp...!tiếng vỗ tay vang rần vang lên ở xung quanh, tất cả đèn ở bên cạnh bật sáng.
Một hàng người khá đông đi tới, hai tay vỗ liên tục không ngừng.
Trần Thanh Trúc ngại ngùng đẩy Lê Gia Hào ra, nhưng cô đã bị anh hôn đến cả người mềm nhũn, chỉ đành dựa vào anh bình ổn hít thở lại.
"Đồng ý rồi, có phải cũng lên chuẩn bị đám cưới rồi không?"
"Dĩ nhiên rồi...!kết hôn còn nhanh nhanh sinh quý tử, cho Tin Tin có em nữa chứ..."
Người đầu tiên trong những người có mặt lên tiếng là Hà Tùng Bách.
Tiếp theo đó Lê Xuân Trường ở bên nhanh chóng tiếp lời.
Tin Tin đứng ở bên không nhíu nhíu mày nói.
"Cháu muốn em gái..."
"Ây...!ây...!cái này...!trước tiên cứ nghĩ có em trước đã.
Hắc hắc...!còn em trai hay em gái...!cái đó...!do ba mẹ cháu rồi..."
Lê Xuân Trường cười đến thập phần xấu xa mà nói.
(còn tiếp).