Trần Thanh Trúc mơ màng ôm lấy Lê Gia Hào lại nói.
"Ừm... giống con trai tôi thế này... đẹp trai... là người tốt..."
Hoàng Ngân đứng bên cạnh nâng trán.
"Bà cô của tôi ơi! Em say quá rồi... theo chị về nào..."
Nói rồi Hoàng Ngân liền nắm lấy tay của Trần Thanh trúc muốn ôm cô ra. Nhưng cô nàng nào đó lại cứ một hai ôm lấy người ta không buông.
Lê Gia Hào nhìn cô gái gần như là đu bám hoàn toàn lên người mình thì có chút bất đắc dĩ, nói với Hoàng Ngân.
"Cô mặc kệ cô ấy đi, lát tôi sẽ đưa cô ấy về..."
Hoàng Ngân ngạc nhiên nhìn Lê Gia Hào, hóa ra là người quen a...
"Vậy có được tiện lắm không? Có phiền anh không?"
Lê Gia Hào:"Không phiền...."
Mà lúc này đây Cảnh Ca một bên mồ hôi đã đổ đầy đầu rồi, trong lòng không khỏi nghi hoặc đây có phải là người phụ nữ của Lê Gia Hào không? Không lẽ con cũng có luôn rồi... nếu là như vậy thì hắn ta hôm nay chết chắc rồi...
Lê Gia Hào không có quan tâm nhiều tới Cảnh Ca mà quay sang nói với ba người bạn của mình một tiếng, xong cúi người ôm lấy Trần Thanh Trúc đi ra cửa.
Trên xe Lê Gia Hào gọi điện cho Tin Tin hỏi địa chỉ nhà bé rồi lái xe đưa Trần Thanh Trúc trở về.
Đến nhà của cô nàng, Tin Tin nhìn mẹ mình đang say khướt, không còn biết trời chăng mây đất gì nữa cả, lại còn không chịu buông Lê Gia Hào ra, cả người treo trên người người ta, bé chỉ còn biết thở dài đi đến, giọng nói non nớt dụ dỗ.
"Trúc mỹ nhân... mẹ mở mắt nhìn xem mình đang ôm ai vậy?"
Trần Thanh Trúc mơ màng mở mắt, giọng nói có chút làm nũng.
"Ta ôm mỹ nam... mỹ nam rất giống con trai ta..."
Tin Tin:"vậy mẹ nhìn xem, con và người mẹ ôm ai đẹp hơn..."
Đảo mắt một vòng, Trần Thanh Trúc đưa ngón tay chỉ vào hai người, lại lắc lắc cái đầu, bất mãn...
"Hai người giống nhau như vậy, đều là đẹp trai như nhau...ừm..."
Tin Tin lại kiên nhẫn:"Mẹ xem chú ấy đúng là mỹ nam nhưng làm sao có thể đẹp trai hơn con trai của mẹ đúng không?"
Trần Thanh Trúc:"Ợ... đúng vậy... ợ... con trai của ta là đẹp trai nhất..."
Lê Gia Hào nhìn hai mẹ con nhà này, mà đầu nổi đầy vạch đên, nhưng vẫn là đứng chịu trận tai chỗ.
Tin Tin nghe mẹ nói vậy liền tung tuyệt chiêu.
"Vậy mẹ còn ôm hắn ta mà không tới ôm con trai sao? Có phải mẹ không cần con nữa rồi hay không? Huhu... con thật thương tâm mà... mẹ nói đi mẹ cần con hay cần người đàn ông này, mẹ chọn một đi..."
Trần Thanh Trúc như bị dẫm trúng đuôi, liền buông ngay Lê Gia Hào ra, cuống quýt chạy lại ôm Tin Tin, hôn đầy lên mặt bé một thôi một hồi...
"Ai nói... là ai nói mẹ không cần con... mẹ không cần gì cả, chỉ cần bảo bối của mẹ là con thôi... ngoan... mẹ thương... ợ...ngoan...ngoan..."
Tin Tin đưa tay ôm lấy mẹ mình, nhỏ giọng.
"Con biết mẹ thương con nhất mà... bây giờ mẹ lên giường đi ngủ thôi, được không..."
Trần Thanh Trúc gật đầu liên tục, nói.
"Đúng... đúng... mẹ thương Tin Tin nhất... con nói gì mẹ cũng nghe... mẹ... mẹ đi ngủ đây... ừm..."
Ngoài phòng khách sau khi Trần Thanh Trúc đã đi ngủ hai người đàn ông một lớn một nhỏ mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Tin Tin đưa đến cho Lê Gia Hào một cốc nước, cười, nói.
"Cảm ơn chú nhiều ạ... thật may hôm nay mẹ con gặp được chú, được chú đưa về, nếu là người xấu thì..."
Lê Gia Hào nhìn Tin Tin, xoa đầu bé.
"Vất vả cho con rồi... mà mẹ con đều là như vậy sao?"
Tin Tin nghe Lê Gia Hào hỏi vậy liền lắc đầu vội vàng thanh minh giúp mẹ mình.
"Không phải... chú đừng có hiểu lầm... bình thường mẹ con rất, rất ít khi say như vậy... tửu lượng của mẹ con vô cùng kém, chỉ cần một ly rượu nhỏ cũng đã có thể say rồi, nên mẹ con vô cùng tự giác ít khi đụng tới rượu, bia lắm ạ. Hôm nay chắc chắn là mẹ con đi cùng người mà mình tin tưởng nên mới uống thôi ạ..."
Lê Gia Hào có chút nghi hoặc nhìn cậu bé.
Tin Tin như sợ Lê Gia Hào hiểu lầm gì đó, lại ra sức mà tiếp tục giải thích.
"Chú... con nói đều là sự thực, mẹ rất ít khi say, mà mỗi lần say đều vô cùng cảnh giác với người lạ. Nhưng hôm nay chú là ngoại lệ đó... ừm... có thể là chú cùng con khá giống nhau lên mới như vậy... chắc chắn là như vậy á... chú ngàn vạn lần đừng hiểu lầm mẹ con..."
Lê Gia Hào có chút buồn cười nhìn cậu nhóc.
"Sao chú lại phải hiểu lầm?"
Tin Tin có chút rối rắm, đúng vậy, sao phải hiểu lầm... aizzz... cậu nhóc ngượng ngùng gãi đầu, cười trừ.
"Cái này... là con... là con sợ chú có ấn tượng không tốt với mẹ con, nghĩ mẹ con là người dễ dãi, sau này rất khó có thể cùng nhau làm bằng hữu... ừm.. đúng là như vậy ạ..."
Lê Gia Hào cười sảng to một tiếng, xoa đầu cậu nhóc nói:"Được rồi, không chêu cháu nữa, chú phải về đây..."
Tin Tin:"Dạ... hôm nay một lần nữa ạ..."
Lê Gia Hào:"Ừm... được rồi, muộn rồi cháu cũng nên đi ngủ đi, trẻ con không nên thức khuya đâu..."
Tin Tin:"Dạ..."
(Còn tiếp)