Vợ Yêu Là Mẹ Đơn Thân Thuần Khiết Nhất

Chương 56

"Hồ đồ... tên nhóc vắt mũi chưa sạch này thật là quá đáng mà..."

"Ông nội... ông phải lấy lại công bằng cho cháu gái... cháu là thích anh Hạo từ rất lâu rồi. Lại nói hai nhà có mối thâm tình cũng không cạn, nếu kết làm thông gia thì còn gì bằng. Ông nội... ông nói xem..."

Trần Bích Ngọc cũng nhân cơ hội này mà tranh thủ một chút để cho Trần lão giúp mình một chút.

Trần Nhất Minh nghe cháu gái nói trong mắt thoáng qua một tia suy xét cùng tính toán. Đúng vậy nếu hai nhà kết thành thông gia, mà cháu gái mình gả cho Lê Gia Hạo sẽ trở thành tổng tài phu nhân, vậy sau này vốn liếng rót vào bệnh viện để mở thêm vài chi nhánh cũng không phải là không thể. Tốt..rất tốt... vẻ mặt lúc này của Trần Lão cũng hòa hoãn vài phần, gật đầu, cười nói.

"Được... mối nhân duyên này ông sẽ giúp cháu giành lấy..."

Trần Bích Ngọc vui sướng nhảy lên, hô lớn.

"Ông nội... con yêu ông nhất..."

Cốc..cốc...

"Vào đi..."

Khi hai ông cháu trong phòng còn đang vui vẻ bàn tính đến mối duyên tốt đẹp trong tương lai thì có người gõ của cắt đứt mạch nói chuyện. Trần Nhất Minh có chút hơi mất hứng, nhăn mày.

Cửa được mở ra là hai cha con Trần Nhất Long và Trần Nhất Sơn đi vào.

Nhìn thấy hai người Trần Nhất Minh liền nói.

"Sơn... cháu xem bạn tốt của cháu đang làm cái gì vậy hả? Chỉ vì một con đàn bà mà có thể nói không đầu tư là không đầu tư. Lại nói cháu là đang làm cái gì? Em gái cháu chịu ủy khuất cháu cũng không biết đi đòi lại công đạo, người nhà chúng ta đâu có thể dễ dàng để cho người ta khi dễ như vậy hả?"

Trần Nhất Sơn bị Trần Nhất Minh nói đến mụ mị đầu óc, không hiểu chuyện gì xảy ra. Bất quá liếc qua Trần Bích Ngọc lại xâu chuổi lại những lời vừa rồi của Trần Nhất Minh thì sụe tình liền sáng tỏ. Anh nhíu mày liền nói.

"Ông nội... thứ nhất người lần này có lỗi là cháu gái yêu quý của ông. Thứ hai Hạo không phải vì một người đàn bà mà trở mặt với chúng ta mà vì cháu gái ông ngu ngốc đi chọc đến vảy ngược của cậu ta. Thứ ba, cháu không phải là cái hót rác mà suốt ngày phải chạy theo mông cô cháu gái này của ông mà dọn dẹp những cái cục diện rối rắm mà cô ta gây ra. Từ nay về sau chuyện của cô ta cháu không muốn, cũng không quản nữa. Cô ta lớn rồi đủ trưởng thành rồi, đã nhận thức được việc gì nên và không nên làm, chịu trách nhiệm về việc làm của bản thân rồi... còn nữa đó ông không cần lo cháu ông bị bắt nạt đâu, cô ta còn ngang ngược như vậy, không để ai vào mắt thì cũng sẽ có ngày nhận được bài học đích đáng cũng không có gì để nói cả..."

Trần Nhất Minh nghe Trần Nhất Sơn nói xong thì tức giận đập bàn, trừng mắt nhìn anh quát lớn.

"Đó là em gái mày... mày nói vô trách nhiệm như vậy mà được à..."

Trần Nhất Sơn trấn định nhìn Trần Nhất Minh, giọng nói lạnh lẽo, ánh mắt băng hàn trống rỗng.

"Cháu chỉ có một người em nhưng còn không có biết là em trai hay em gái đâu..."

Trần Nhất Long nghe thấy Trần Nhất Sơn nói vậy thì trợn mắt tức giận, nãy giờ yên lặng giờ lại nghiến răng mà quát lên.

"Mày câm mồm cho tao... mày chỉ có một người em gái đó chính là Trần Bích Ngọc mày nghe rõ chưa?"

Trần Nhất Minh cũng trợn mắt trừng trừng nhìn Trần Nhất Sơn.

"Mày... mày... mày muốn phản rồi... cứng cáp, đủ lông, đủ cánh rồi muốn bay đi sao? Vậy phải xem lão già này có cho phép không đã."

Trần Bích Ngọc nhìn tình hình liền hướng Trần Nhất Sơn bộ dáng như nhược của em gái nhỏ, nói.

"Anh... anh đừng như vậy mà... anh như vậy sẽ làm ông tức giận đó..."

Trần Nhất Sơn, lạnh lẽo liếc xéo Trần Bích Ngọc một cái khiến cô ta rùng mình rụt cổ lại không có dám nói tiếp nữa.

Trong phòng một cỗ áp bức cùng lạnh lẽo bao phủ cả căn phòng. Trần Nhất Sơn, hừ lạnh một tiếng.

"Sau này bất cứ chuyện gì liên quan đến Trần Bích Ngọc cháu sẽ không quản nữa..."

Trần Nhất Minh:"Vậy mày cũng không cần quản việc của cái nhà này nữa...mày cút cho tao..."

Trần Nhất Sơn kéo khóe môi, cười lên một tiếng.

"Được ạ... nếu ông đã nói vậy thì cháu sẽ nghe theo..."

Nói xong anh như muốn rời đi.

Trần Nhất Minh chết sững sờ khi nghe Trần Nhất Sơn trả lời, sao lại có thể như vậy chứ. Sao nó lại nói như vậy? Trần Nhất Minh rất hiểu cháu trai mình, Trần Nhất Sơn từ nhỏ tính tình đã lãnh đạm, lạnh nhạt với tình cảm của mọi người xung quanh. Không quan tâm đến mọi thứ. Nhưng ngàn vạn lần không ngờ tới ngay cả cái gia đình này, cơ ngơi này cũng là không để mắt tới. Trước đây không phải Trần Nhất Minh hay là Trần Nhất Long chưa từng uy hiếp bắt anh làm những việc anh không muốn, nhưng chưa có lần nào anh lại phản ứng như lần này.

"Cháu... cháu..."

Trần Nhất Long giờ phút này cũng không thể nhịn được nữa, đi đến trước mặt Trần Nhất Sơn.

"Bốp...bốp..."

Hai cái tát giánh xuống, khiến mặt Trần Nhất Sơn đau rát, rất nhanh là hai dấu tay đỏ đến chói mắt hiện lên trên khuôn mặt điển trai, lạnh lùng. Trần Nhất Sơn đứng im đó chịu trận không mảy may để ý đến, như thể người vừa bị đánh không phải là anh vậy.

Trần Nhất Long đánh xong liền lớn tiếng mà mắng.

"Mày đúng là cái đồ nghiệt chủng do con đàn bà đáng chết đó sinh ra mà... mẹ kiếp số ông đây xui xẻo tám đời mới có loại nghiệt chủng như mày làm con... nuôi mày vất vả cũng thành công dã tràng, không thể nhờ vả bất cứ việc gì. Bây giờ đủ lông đủ cánh, cứng cáp rồi thì muốn tạo phản hả? Tao nói cho mày biết nếu là hôm nay mày bước ra khỏi đây một bước thì cũng đừng có trở về nữa..."

Trần Nhất Sơn ánh mắt khẽ động, đảo một vòng lạnh lẽo nhìn Trần Nhất Long. Lại nhìn một bóng người phụ nữ nãy giờ đang đứng ngoài cửa nghe ngóng kia.

"Ba... gọi ông một tiếng ba này là vì dòng máu đang chảy trong người tôi đây, nhưng không có nghĩa là ông muốn hồ ngôn loạn ngữ thế nào cũng được. Ông nói cái gì cũng không sao, tùy ông. Nhưng ông không được phép sỉ nhục mẹ tôi... Ông đừng có nghĩ rằng tôi ngư ngốc không biết gì cả? Nói cho ông biết, cái kim trong bọc lâu ngày cũng phải lòi ra đấy..."

(Còn tiếp)
Bình Luận (0)
Comment