Người chủ trì sau khi nói vài lời giới thiệu qua về cuộc đấu giá thì cũng đã đưa đến đồ vật được đấu giá đầu tiên, đó là một chiếc bàn. Chiếc bàn được làm từ đá malachite lục hay còn gọi là đá lông công, chuyên dùng để ốp bề mặt các bức tường ở cung điện lớn trên thế giới như điện Kremlin và cung điện Mùa đông ở Nga.
Được biết, đá lông công thuộc nhóm đá cứng - những loại đá có thang độ cứng trên 5, thủy tinh không thể cắt xước, chịu lực tốt, nhưng trọng lượng không đáng kể.
Chiếc bàn này có đường kính chỉ khoảng 70 cm, nặng chưa đến 80 kg, được chủ nhân đề giá 500 triệu đồng.
Bàn có độ dày khoảng 10 cm, độ cứng ở thang 7, vì thế có thể nói tác phẩm trường tồn, không hề chịu sự chi phối của các tác nhân bên ngoài, trừ phi có lực mạnh tác động bằng vật cứng hơn.
Hà Tùng Bách chép chép miệng nói.
"Nhạc đệm này cũng không có tệ nha, nhìn chiếc bàn cũng được đó chứ. Là một tác phẩm nghệ thuật vô cùng công phu và tỷ mỉ."
Lê Gia Hào liếc cậu ta một cái.
"Cậu thích có thể mua. Không ai cản cậu đâu."
Hà Tùng Bách nhún nhún vai, lắc đầu.
"Thôi thôi... tôi chỉ thưởng thức nó một chút thôi, cũng không có ý muốn mua nó đâu."
Sau vài khúc nhạc đệm, cuộc đấu giá ước chừng đã qua được một nửa.
Lê Gia Hào liếc nhìn sang bên cạnh, thấy cô gái bên cạnh mình từ đầu vẫn ngồi yên đó không mảy may chú ý đến món đồ vật nào, cũng không có ý định rời đi. Lại nhìn đến đằng xa, ba người Lão Long đầu cũng vậy thì trong lòng có chút tính toán.
Lại một khoảng thời gian rất lâu nữa trôi qua.
"Kế tiếp, chính là vật phẩm đấu giá cuối cùng lần này của chúng ta! Buổi tối hôm nay, chắc có không ít người đều là tới vì nó.”
Khi tiếng người chủ trì lại vang lên lần nữa, tựa hồ lảnh lót hơn trước không ít, cũng hưng phấn không ít.
Hà Tùng Bách kích động ngồi thẳng người dậy, anh mắt như phát sáng, nhìn lên trên.
Mà bên cạnh cô gái kia cũng thẳng lưng ngồi dậy, nghiêm túc, chăm chú nhìn lên trên.
Lê Gia Hào lúc này cũng không chú ý đến xung quanh, toàn bộ lực chú ý đều đặt ở trong cái giá trên đài, vật phẩm bị miếng vải đen che khuất.
“Món vật phẩm đấu giá cuối cùng của chúng ta, trân phẩm tuyệt thế hiếm thấy, nhẫn bạch ngọc hòa điền!”
Kèm theo người chủ trì dứt lời, miếng vải đen cũng bị xốc mở ra.
Trong phút chốc, đèn chân không phát sáng trên đài, nháy mắt bị ánh sáng ôn nhuận rực rỡ lấp lánh che dấu.
Trên đài dưới đài cách một khoảng cách, tất cả những ai có mặt đều nhìn nhẫn bạch ngọc trên đài giống như cũng không tính là lớn, nhưng hai mắt to lại bị ánh sáng màu trắng ôn nhuận kia làm kinh diễm.
Ngọc thạch không thể so sánh với đá quý, theo lý thuyết sẽ không sáng lên, nhưng mọi người ai ai đều nhìn nó đến không thể rời mắt được.
Nhẫn bạch ngọc giống như lượn quanh một cổ ánh sáng ôn nhuận, tinh tế ôn hòa, hấp dẫn thật sâu tầm mắt mọi người dưới đài.
Người đều có lòng yêu cái đẹp, ngọc thạch nhìn xinh đẹp hút tình như vậy, tâm tình đều có thể sung sướng không ít.
“Nhẫn bạch ngọc hòa điền này, tính chất tốt đến cực kỳ hiếm thấy, trên chiếc nhẫn bạch ngọc còn điêu khắc một đầu hồ ly tinh mỹ, phi thường trợ trướng vận đào hoa, tình yêu tuyệt đối thuận buồm xuôi gió.” Người chủ trì biết mọi người dưới đài cũng không có tâm tư nghe ông ta nói, liền không hề dong dài hô lớn, “Giá khởi điểm, năm tỷ! Bắt đầu đấu giá!”
"Mười tỷ..."
Bên phía ba người Lão Long Đầu nâng bảng ra giá.
Hà Tùng Bách hai mắt mở lớn, miệng lẩm bẩm.
"Con mẹ nó... chỉ là một cái nhẫn ngọc mà nâng lên đến mười tỷ..."
Chưa để hắn than xong thì bên này Lê Gia Hào đã nâng bảng, nói giá.
"Mười năm tỷ..."
Hà Tùng Bách nuốt một ngụm nước miếng, trân trối nhìn bạn mình một cái.
"Mẹ nó... cậu điên rồi... có tiền cũng không phải ném như vậy chứ..."
"Hai mươi tỷ..."
Bên ba người kia tiếp tục.
Lần này là toàn trường rầm rộ lên, tiếng xì xào bàn tán sôi nổi nổ ra.
"Mẹ kiếp... thằng nào lại mang tiền đi vứt vậy?"
"Đúng là có tiền mà... điên...haha..."
"Nhiều tiền như vậy mua một chiếc nhẫn... thế giới này đúng là đủ điên rồi..."
"Ta phi... phi... mẹ nó đây là ném tiền qua cửa sổ..."
Bên cạnh đó cô gái kia chỉ lẳng lặng chụp lén một tấm hình rồi gửi đi, lại lẳng lặng ngồi chờ.
Lê Gia Hào lại tiếp tục giơ bảng.
"ba mươi tỷ."
Một mảng lặng i tờ...
"Bốn mươi tỷ..."
Lê Gia Hào giựt giựt khóe miệng.
"Năm mươi tỷ."
Cô gái váy trắng lúc này chợt nở một nụ cười, nhìn lên trên, giơ bảng lên.
"Năm tỷ năm trăm năm năm triệu..."
Một mảng chấn kinh xôn xao nhìn về phía cô gái.
"Mẹ nó... đây là ý gì chứ người ta trả đến năm mươi tỷ rồi kìa, cô gái kia có biết đấu giá không vậy."
"Phi... đến phá rối chắc... đương nhiên ra giá kiểu gì vậy trời..."
Trong khi mọi người đang xôn xao nghị luận thì bên trên đài một người trung niên bước lên, nhìn cô gái nói.
"Cô gái... ra giá như vậy, sao không ra từ đầu?"
Cô gái nhếch nhếch khóe môi, giọng nói trong veo, nhưng lại như có chứa hàn băng lạnh lẽo.
"Tôi muốn nghiệm chứng một chút...
Một đường mây vân vũ,
Tình trôi bể mây mù. Vụng về đến thỉnh giáo,
Cầu mong gặp cơ duyên."
Người trung niên cười lên thành tiếng, nói.
"Cơ duyên đến rồi, nhẫn này bán cho cô... cô gái, nếu cô đã ra giá như vậy tôi cũng không cần nói nhiều..."
Cô gái chỉ cười, gật đầu không nói.
Mà lúc này tất cả những người có mặt đều mù mịt không hiểu gì. Tất cả đều chú ý lên cô gái kia, ra giá ngược đời lại mua được nhẫn. Nhưng biết làm sao đây, chủ của chiếc nhẫn kia muốn bán lỗ vốn cũng không phải việc của họ mà. Lại nói cuộc đấu giá này ngay từ đầu đã nói là không làm theo lẽ thường, vậy nên...
Lê Gia Hào đá đá Hà Tùng Bách.
"Cậu moi tin ở nơi nào?"
Hà Tùng Bách vô thức lắc lắc đầu.
Mà bên kia Lão Long đầu nhìn hai thủ hạ bên cạnh.
"Các người nói một chút... chuyện như thế này là sao?"
(Còn tiếp)