Lê Xuân Trường im lặng, nhẹ nhàng quay lại chỗ ngồi, tân lực thu lại khí tức tồn tại của mình đến mức nhỏ nhất có thể.
Trần Bích Ngọc nhìn Lê Gia Hào nhỏ giọng, âm thanh thánh thót như tiếng giương cầm, còn đâu sự chua ngoa ban nãy đấu khẩu cùng Mạc Vân Anh.
"Anh Hào... em... em xin lỗi vì đã nháo loạn ở đây... nhưng là tại cái cô Mạc... Mạc này cố tình gây sự trước... nên... anh cũng biết tính em mà, em từ nhỏ đã không thích bị người khác khiêu khích, tìm mình gây sự mà... với lại hôm nay em là tới tìm anh theo lời của ông em..."
Mạc Vân Anh nghiến răng, trừng mắt nhìn Trần Bích Ngọc, tin tưởng rằng nếu ánh mắt có thể giết người thì Trần Bích Ngọc giờ đã là thịt vụn luôn rồi. Trần Bích Ngọc cảm nhận được ánh mắt của Mạc Vân Anh thì không chút do dự cũng nhìn lại cô ta. Hai đạo ánh mắt trừng nhau một cái tóe lửa, khiến bầu không khí vô cùng tù túng.
Mạc Vân Anh tay nắm chặt, đảo mắt khiến đôi mắt ửng đỏ, rưng rưng lệ muốn tuôn trào nhìn sang Lê Gia Hào, bộ dáng ủy khuất, nói.
"Anh Hào... em... em không có... em chỉ là muốn tới gặp anh một chút thôi, với lại hôm nay em chính là đại diện của KICM tới nói chuyện công việc. Nhưng cô đây thực là nhìn em không vừa mắt... nên..."
Lê Gia Hào nhíu mày, nhìn hai người, lạnh lùng.
"Rất tiếc tôi không có hứng thú muốn hợp tác với hai người. Bây giờ thì mời hai người rời đi thôi."
Mạc Vân Anh cười cười, dịu dàng.
"Anh Hào... anh đừng vì em mà ảnh hưởng tới công việc, đây chính là lợi ích của công ty, anh nên..."
Lê Gia Hào nhíu chặt lông mày, không kiên nhẫn.
"Quyết định của tôi không cần cô đây có ý kiến, giờ thì mời cô rời khỏi đây, tôi còn cần bàn công việc quan trọng không tiện tiếp cô."
Nói xong anh nhìn sang Lê Xuân Trường đang đứng đó nói.
"Chú giúp anh tiễn hai cô đây, anh có việc rồi."
Lê Xuân Trường lập tức đứng dậy lĩnh mệnh, cười cười nói với hai người Trần Bích Ngọc cùng Mạc Vân Anh.
"Hai vị... xin mời..."
Trần Bích Ngọc ủy khuất, nước mắt chực rơi ra, nói.
"Anh Hào... em là đến theo lời dặn của ông nội em. Anh không nể mặt tăng, cũng phải nể mặt phật chứ... anh không thể đối xử với em như với cô ta được, em và cô ta không giống nhau..."
Vừa nói tay của Trần Bích Ngọc vừa chỉ đến Mạc Vân Anh đang đen mặt đứng đó.
Quả thật hôm nay Trần Bích Ngọc đến đây là theo lời của ông nội cô ta. Nhưng tám phần mười là mượn cơ hội tiến đến gần, quyến rũ lấy Lê Gia Hào, còn chuyện công việc thì chỉ qua loa một chút, dù sao cũng có ông cô ta tọa trấn rồi, có gì thì ông sẽ giải quyết. Điều mà ông nội cô ta quan tâm vẫn là có thể kết được thông gia cùng tập đoàn Khánh Điển là một việc vô cùng tốt. Vậy lên những chuyện như thế này, có cơ hội cùng Lê Gia Hào tiếp xúc nhiều liền tận lực để cháu gái làm.
Lê Gia Hào không để ý nhiều đến cô ta, chỉ nhàn nhạt nói.
"Chuyện hợp tác kia tôi nhớ là đã cắt rồi cơ mà nhỉ, còn gì để bàn đến sao? Giờ tôi có việc rồi, chuyện đó tôi không muốn bàn nữa, vẫn quyết định cũ, chúng ta dừng hợp tác. Cô trở về đi, thời gian của tôi là vàng bạc, không muốn lãng phí."
Nói không được, lại bị hạ lệnh tiễn khách, không đi không được, hai người Trần Bích Ngọc và Mạc Vân Anh đành ôm ấm ức trong lòng, một trước môtn sau mà rời đi.
Sau khi trong phòng chẳng còn ai ngoài hai người Trần Thanh Trúc cùng Lê Gia Hào. Lúc này Lê Gia Hào tiến đến nói gì đó với cô gái trước mặt, thì cô lại lãnh đạm, mặt không biểu tình, nhàn nhạt mở lời.
"Nếu Lê Tổng đã xử lý xong công việc của mình, vậy chúng ta cùng bàn đến bộ sưu tập sắp tới thôi."
Lê Gia Hào thấy Trần Thanh Trúc nói chuyện lạnh nhạt, xa cách thì trong lòng kêu khổ không thôi, muốn mở lời giải thích nhưng lại không biết nói từ đâu, chỉ đành ngậm ngùi mà bàn công việc cùng cô.
"Được..."
Sau khi đã bàn xong tất cả, Trần Thanh Trúc đứng dậy tỏ ý muốn rời đi, Lê Gia Hào lúc này lần đầu tiền trong hơn mười năm lại đây cảm thấy luống cuống tay chân, không biết mình nên làm gì, chỉ có lắp bắp.
"Em... em... anh có thể mời em dùng cơm hay không?"
Trần Thanh Trúc cười nhạt một tiếng, nói.
"Lê tổng thời gian là vàng bạc, tôi không có giâm làm phiền. Công việc đã bàn xong tôi cũng xin phép đi trước, chuyện mời cơm thì tôi xin cảm ơn một tiếng nhưng vẫn là thôi đi."
Lê Gia Hào nhìn cô, khóe môi cong nhẹ một đường, ánh mắt như lóe lên ý vị, trong lời nói như chứa chút ý cười.
"Em là... dang ghen sao?"
Trần Thanh Trúc sống lưng bỗng chốc cứng đờ lại, cô cố gắng hít lấy một hơi dài bình ổn lại một chút, nói.
"Lê Tổng nghĩ nhiều rồi, tôi với ngài nhiều lắm cũng chỉ được tính là bạn bè trong công việc mà thôi, tôi đây sao có thể ghen đây. Tôi không muốn, cũng không thể, cũng là không có tư cách... tôi xin phép rời đi trước..."
Trần Thanh Trúc trong lòng cười nhạo một tiếng. Ghen ư?...có lẽ... nhưng cô lấy tư cách gì để ghen... không có... vậy thì nên buông đi, khi chỉ là một bọt nước nổi lên, tự mình biết không càn suy nghĩ quá nhiều làm gì. Nói xong, suy nghĩ cũng có phần thông suốt liền xoay gót rời đi.
Lê Gia Hào gấp gáp, đầu óc xoay đảo liên hồi, nhưng vô lực, không thể nghĩ ra cách. A... bất chợt anh chợt động, nghĩ ra một điều gì đó, liền hướng Trần Thanh Trúc mà hô lớn.