"Mồm mép như vậy?..."
Trần Thanh Trúc khẽ mắng một tiếng, nhưng trong lòng lại ấm áp tới tràn đầy hoa mùa xuân nở rộ. Cố tỏ ra tự nhiên một chút tránh ra khỏi cái ôm của Lê Gia Hào, nói.
"Chẳng thể dấu được anh mãi, trước sau gì cũng phải nói rõ, vậy chi bằng bây giờ nói ra, để sau này dễ bề mà hành động..."
Biết cô muốn nói chuyện nghiêm túc, cũng biết cô sẽ nói chuyện quan trọng, Lê Gia Hào chỉnh tề ngồi lại không giám lộn xộn lắng nghe. Trần Thanh Trúc chỉnh lại suy nghĩ cùng một số câu từ, lại hướng trong phòng gọi Tin Tin một tiếng.
"Tin Tin... con ra đây mẹ muốn nói chuyện."
Gọi liền mấy tiếng không thấy thằng nhóc trả lời lại, Trần Thanh Trúc đành phải đứng dậy đi đến mở cửa phòng để gọi. Của phòng mở ra thì thấy Tin Tin tai bịt tai nghe kín mít, đang tập trung nhìn vào máy tính. Cô đi đến vỗ vai cậu nhóc.
"Con ra ngoài mẹ có chút chuyện muốn nói."
Tin Tin hơi có chút khó hiểu nhìn mẹ mình nhưng vẫn đi theo cô ra ngoài. Hai mẹ con ngồi xuống đối diện Lê Gia Hào bắt đầu nói.
"Anh nhìn Tin Tin có phải rất quen hay không? Có phải là rất giống anh?"
Lê Gia Hào nhẹ gật đầu đồng ý, nhưng vẫn im lặng nghe cô nói tiếp.
"Ngay trước khi về nước em đã bắt đầu điều tra về gia đình anh. Hợp tác với anh cũng là trong dự định từ trước. Hiểu biết về anh không thể nói là tất cả, nhưng cũng đủ để tin tưởng một phần. Kể cả chúng ta không nói chuyện tình cảm, thì tin chắc rằng chúng ta cũng sẽ là bạn. Rồi sẽ có một ngày em cũng sẽ phải nói cho anh chuyện này. Chỉ là bây giờ nói ra có lẽ là sớm hơn một chút mà thôi. Tin Tin chính là..."
Trần Thanh Trúc nói một hơi tỏ rõ mọi chuyện. Lê Gia Hào yên lặng nghe cô nói xong, thì khóe mắt như đỏ lên, nhìn hai mẹ con rồi ôm lấy Tin Tin kích động không ngừng. Tin Tin cũng ôm lấy anh, nước mắt cũng là vòng quanh.
Lê Gia Hào bình tĩnh lại, nhìn cậu nhóc nghiêm túc nói.
"Từ nay chú sẽ là ba của con, con hãy gọi chú là ba. Ba sẽ chăm sóc hai mẹ con thật tốt cho con tình yêu thương của một người ba. Ba sẽ cố gắng trở thành một người ba thật tốt..."
Tin Tin nhìn Lê Gia Hào lại nhìn sang Trần Thanh Trúc như muốn hỏi ý kiến của cô. Trần Thanh Trúc nghĩ nghĩ một lúc nói với cậu nhóc.
"Tùy con quyết định, nếu con muốn thì gọi, không muốn thì không gọi."
Tin Tin suy nghĩ một lúc, nhìn Lê Gia Hào, hỏi.
"Chú sẽ lấy mẹ con phải không?"
Phụt... khụ khụ...
Bốp...
"Thằng nhóc chết tiệt này, ăn nói hàm hồ cái gì đó hả? Muốn ăn đòn phải không?"
Trần Thanh Trúc bị lời nói của cậu nhóc làm cho ho khan một hồi, đưa tay đánh lên đầu nhóc một cái mà mắng.
Lê Gia Hào bên cạnh lại cười, gật đầu, nói.
"Em đừng đánh con nữa. Tin Tin gọi em là mẹ, gọi anh là ba, mà anh lại yêu hai mẹ con, muốn chăm sóc hai người lẽ dĩ nhiên là phải lấy em làm vợ rồi."
Lê Gia Hào đúng tình hợp lý mà nói, lại nháy nháy mắt với Tin Tin. Tin Tin hiểu ý liền phụ họa theo.
"Đúng vậy... mẹ... mẹ xem bây giờ mẹ là bạn gái của chú ấy, trước sau gì hai người trả cưới nhau..."
Trần Thanh Trúc bị hai người vô sỉ liên hợp chọc cho tức đến muốn phun ra một búng máu, tức giận mà lớn tiếng quát.
"Ai... ai... là ai nói sẽ gả cho hắn... đáng chết mà... hai người có phải nghĩ đi quá xa rồi hay không hả? Bà cô tôi muốn yêu chơi qua đường cũng được mà..."
Lê Gia Hào nheo đôi mắt nghuy hiểm nhìn Trần Thanh Trúc, khiến cô cảm nhận được nghuy hiểm đang tới gần mình. Thầm chửi trong lòng," mẹ nó chứ... đang nói đại sự thì hai người ủy mị nhận người thân muốn làm cha con thì thôi đi tự nhiên lôi người ta vào làm gì. Có biết là đang bàn đại sự không. Sao lại thành ra thế này chứ. Giờ thì hay rồi, được một tấc lại muốn một thước vừa có danh phận bạn trai giờ đã muốn đàn áp hay gì đây..."
Lê Gia Hào nhìn Trần Thanh Trúc cất giọng khàn khàn, nói.
"Cô nhóc em nói cái gì? Yêu chơi qua đường?..."
Trần Thanh Trúc có chút chột dạ, nhưng lại không muốn tỏ ra yếu thế liền hít sâu một hơi nâng cao khẩu khí, làm bộ không sợ loạn nói.
"Người ta nói yêu năm mươi chọn mười lấy một. Ai nói rằng tôi nhất định phải gả cho anh chứ? Hừ... chúng ta chỉ là mới xác định quan hệ thôi đấy..."
Lê Gia Hào nhìn Tin Tin nói.
"Con để chúng ta nói chuyện riêng một lát được không. Ta có chuyện phải nói vơi mẹ con thật rõ ràng."
Tin Tin âm thầm nhìn hai người rồi đứng dậy trở về phòng mình, trước khi đóng cửa lại còn ném cho mẹ bé một ánh nhìn ý nói tự mình bảo trọng. Trong lòng bé dâng lên một cảm giác rằng mẹ bé gặp phải đối thủ rồi, nhanh thôi bé sẽ có một gia đình hoàn chỉnh, có ba, có mẹ rồi.
"Cô nhóc...Yêu năm mươi, chọn mười lấy một sao. Nói cho em một câu... không có cửa đó đâu. Em là người anh xác định rồi, cả đời này chỉ có thể yêu anh, chọn anh, lấy anh mà thôi..."
Tin Tin Tin vừa đóng cửa phòng lại, Lê Gia Hào đã mạnh mẽ mà ôm Trần Thanh Trúc vào lòng, dùng âm thanh trầm ấm, nói với cô, từng lời nói đều chứa đựng sự nghiêm túc, bá đạo. Khiến Trần Thanh Trúc như muốn đắm chìm vào trong đó, không có sự phản kháng lại. Cô nhìn anh không nói lên lời. Mãi mới có thể thông suốt, nuốt một ngụm nước miếng, lắp bắp...
"Này... anh... anh... anh như vậy là quá bá đạo rồi..."
"Anh chỉ bá đạo với em. Trước không gặp được em không tính nhưng kể từ giờ anh, Lê Gia Hào cũng chỉ yêu em, chọn em, lấy em, bảo hộ em, bá đạo với một mình Trần Thanh Trúc em, mà thôi."
Phòng tuyến mỏng manh cuối cùng của Trần Thanh Trúc sụp đổ cái rầm, ánh mắt long lanh nhìn người con trai đang ôm mình. Đây cũng không phải lần đầu anh nói lời như vậy, nhưng lần này cô hoàn toàn bị hạ gục rồi. Ghé đầu vào ngực anh khẽ thì thầm.
"Thật chứ..."
"Thật..."
Nhật được câu trả lời khẳng định của anh, trong lòng cô, sóng nước ào ào trào dâng, nhưng chợt cô nghĩ đến điều gì đó, nhanh chóng ngước mắt nhìn anh.
"Này... có phải anh rất có kinh nghiệm không hả?"
"Hả? Kinh nghiệm gì?"
Lê Gia Hào có chút bất ngờ không kịp phản ứng theo. Trần Thanh Trúc nheo nheo lông mày, nói.
"Kinh nghiệm tỏ tình, cua gái. Nếu không sao có thể trơn tru như vậy. Một ngày hôm nay hẽ có lúc nào anh cũng tấn công như vậy... anh... mau nói thật đi."
(Còn tiếp)