Sau khi Phương Nại ra về, Nhan Niên nán lại trong phòng kí túc của Tống Thủ thêm một lúc rồi mới rời đi. Tuy mỗi người một nơi nhưng cả hai đều tự ngẫm về cùng một vấn đề.
Thật ra Nhan Niên chưa bao giờ băn khoăn về khía cạnh đồng tính dị tính. Từ rất nhiều năm về trước, cậu đã gắn cho Tống Thủ cái mác “vợ yêu”, đối với cậu, bất kể Tống Thủ là nam hay nữ đi chăng nữa cũng không phải vấn đề quan trọng. Cho dù hắn là con gái thì hai người cũng sẽ ở bên nhau, bởi vì hắn là Tống Thủ, là vầng sáng bao năm nay cậu ngưỡng vọng không ngừng. Nhưng về phần Tống Thủ thì sao, hắn có nghĩ giống như cậu không?
Cho đến giờ chỉ toàn là cậu theo đuổi Tống Thủ, Tống Thủ hoàn toàn bị động, có lẽ việc hắn chấp nhận cậu còn có đôi ba phần miễn cưỡng. Cũng bởi thế mà hắn bị kéo vào một con đường tột cùng gian nan, vốn có thể có một tương lai tươi sáng thuận lợi, nhưng nay buộc phải cùng cậu đi trên một lộ trình vô định. Nếu bạn bè của Tống Thủ, hay là đồng nghiệp, lãnh đạo sau này, hoặc là người nhà hắn đều giống như bạn cùng phòng của Phương Nại thì phải làm sao đây? Nhan Niên nghĩ đến đây, trong đầu chợt hiện ra hình ảnh khuôn mặt dịu hiền ấm áp của mẹ Tống. Vậy là mẹ nuôi cũng sẽ giận mình hở?
Mẹ Tống tốt với cậu lắm ấy, cậu thậm chí còn không thể tưởng tượng được ra bà sẽ trông như thế nào khi tức giận. Cậu trằn trọc lăn lộn trên giường nghĩ ngợi, song vẫn chẳng tìm ra chút manh mối nào. Cứ thế đến khi chuông đồng hồ báo thức của bạn cùng phòng cậu réo vang, Nhan Niên mới dựng người ngồi lên với đôi mắt gấu trúc thâm sì, phờ phạc đờ đẫn ngồi đó một hồi. Cậu báo với bạn cùng phòng rằng mình sẽ trốn tiết, sau đó lại nằm vật xuống, đảo mình như rang lạc.
Khó chịu quá đi. Nhan Niên ngốc nghếch đã quen rồi, xưa nay chỉ toàn giao tiếp bằng đường truyền tín hiệu thẳng đuột, lần đầu tiên gặp phải tình huống tiến thoái lưỡng nan thế này. Ruột gan cậu cồn cào như sắp phát điên.
Nhan Niên lăn lộn trên giường chẳng biết bao lâu rồi mơ mơ màng màng ngủ mất, sau đó lại dậy trằn trọc, lại ngủ mê man. Qua vài lần như thế, trời đã chạng vạng từ lúc nào không hay, Nhan Niên hệt như một người nằm trên giường mà chìm đắm trong bể khổ nan đề của cuộc sống.
Sau đó, cửa kí túc xá của cậu bỗng bị ai đó đập ầm ầm.
Nhan Niên mặt mũi bơ phờ, vác cái đầu như tổ quạ bay xuống mở cửa, thầm đoán là bạn cùng phòng quên mang chìa khóa. Cậu cúi đầu vặn tay nắm cửa, chưa thèm nhìn là ai đã xoay lưng dợm bước về giường, nhưng người đứng phía sau đã đi tới ôm chặt cậu vào lòng.
Một mùi hương thân thuộc bao trùm lấy cậu, gột sạch thần hồn hỗn loạn suốt cả ngày nay. Nhan Niên còn chưa kịp mở miệng, người kia đã vòng ra phía trước, ôm lấy mặt cậu tỉ mỉ quan sát: “Cậu sao thế? Có chỗ nào không khỏe à? Sao sắc mặt cậu tệ quá vậy?”
Bị hắn nhìn chằm chằm, tim Nhan Niên đập như chuông gióng. Cậu giằng co một lát giữa việc nói dối để hưởng chút đãi ngộ dành cho người ốm, hay là thành khẩn khai báo đúng sự thật. Rốt cuộc cậu vẫn thật thà thú nhận: “Mình vẫn khỏe mà.”
“Sao cậu không nghe điện thoại? Cũng không đi học luôn?”
Nhan Niên bị hỏi thì ớ ra. Từ hôm qua đầu óc cậu bắt đầu hồ đồ rối loạn, di động hết pin lúc nào cũng chẳng để ý, giờ cũng không biết đã quăng nó vào xó giường nào rồi. Cậu đành phải giải thích lại cho hắn, mà lúc mở miệng mới nhận ra đầu tóc Tống Thủ đầm đìa mồ hôi, vừa nói vừa thở hổn hển, lòng cậu bất chợt xót xa: “Cậu chạy tới đây đấy à? Chỉ cần gọi…” Cậu định bảo chỉ cần gọi điện thoại là được mà, nhưng sực nhớ ra di động của mình tắt máy rồi còn đâu, bèn tự vả bản thân một cái thật đau trong đầu.
Nhan Niên vừa cực kì áy náy, vừa không nén được vui mừng, quả thật không biết phải hành xử ra sao, đành cuộn tròn mình nép vào ngực Tống Thủ rồi ôm hắn, dụi đầu vào áo hắn rủ rỉ nhận sai: “Mình sai rồi, không phải mình cố tình tắt máy đâu. Cả ngày hôm qua mình không ngó đến điện thoại. Cậu giận mình hở?”
Hỏi vậy thôi chứ cậu hoàn toàn không cho người ta cơ hội trả lời: “Cậu đừng giận mình nữa nhớ, mình hứa sau này mình sẽ để máy một ngày hai mươi bốn tiếng, lát nữa mình sẽ đi mua hẳn ba cục sạc…”
Tống Thủ nghe cậu líu lo một hồi thì quên sạch cả giận. Vốn dĩ hắn cũng không giận thật, chỉ là cả ngày nay biệt tin Nhan Niên nên lo đến cồn ruột. Vật vã mãi mới liên hệ được với bạn cùng phòng của cậu thì nghe bảo rằng hình như hôm nay cậu không được khỏe, thế là hắn không thể mặc kệ được nữa, tức tốc chạy tới đây. Trước mặt hắn bây giờ là người sống sờ sờ ôm choàng lấy hắn lải nhải, còn có thể thoáng nghe tiếng tim đập qua lớp quần áo. Tống Thủ cảm thấy trái tim đập loạn nguyên một ngày của hắn cuối cùng cũng theo đó hồi sinh.
Tống Thủ cố ghìm hai khóe miệng xuống, quyết định phải dạy dỗ Bé Mít Đặc nhà mình một trận. Hắn kéo cậu rời khỏi ngực mình, đứng mặt đối mặt. Tống Thủ vừa toan mở miệng thì một tràng âm thanh du dương bỗng nổi lên: “Ọc ọc ~~~~”
Ha người bốn mắt nhìn nhau, không hẹn mà gặp bật cười ra tiếng.
Tống Thủ vươn tay búng lên trán Nhan Niên một cái: “Mau thay quần áo rồi đi ăn cơm thôi!”
Khi Nhan Niên rửa mặt thay đồ xong xuôi rồi đi ra ngoài thì trời đã tối. Ánh đèn vàng cam ấm áp trải ngập khắp khuôn viên trường. Trên đường, người qua lại thưa thớt. Tống Thủ chìa tay cho Nhan Niên, cậu hơi do dự chút đỉnh, lại nhớ tới những vấn đề còn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng kia. Song Tống Thủ không cho cậu cơ hội lùi bước, hắn túm chặt tay cậu, nhét vào túi áo mình.
Bên tai Nhan Niên vang lên giọng nói bình thản của Tống Thủ: “Có phải cậu đang nghĩ về những lời Phương Nại nói không?”
Cậu khẽ ừ một tiếng. Tống Thủ hỏi lại: “Vậy cậu nghĩ được những gì rồi?”
Nhan Niên rầu rĩ lắc đầu: “Mình không nghĩ ra được, khó ơi là khó ấy.”
Tống Thủ nhìn cậu bằng biểu cảm biết-ngay-mà trên mặt: “Không nghĩ ra được mà còn sống chết đâm đầu nghĩ, cậu cố chấp quá đấy!”
Nhan Niên ăn mắng, chỉ dám ngoan ngoãn cúi đầu. Cậu lại nghe thấy Tống Thủ nói tiếp: “Cậu chẳng bảo là thích mình đấy à?”
“Ơ… Hở?” Đề tài thay đổi đột ngột khiến Nhan Niên không kịp phản ứng, ngây người đứng tại chỗ.
“Cậu có thể vì mình mà chịu khổ đôi chút không?”
“Được chứ! Đương nhiên là được!” Tuy rằng chưa kịp phản ứng nhưng không gì có thể ngăn Nhan Niên bày tỏ lòng trung thành với hắn.
Tống Thủ dừng bước, nhìn cậu, rành mạch nhấn mạnh từng từ: “Mình cũng vậy.”
Con đường phía trước dẫu có trắc trở đến đâu cũng chẳng hề hấn, bởi vì cậu xứng đáng mà.
-Hết chương 11-