Qua khai giảng, Tống Thủ chuyển đến quận Đông như đã thông báo trước. Nhan Niên ở lại quận trung tâm, hai bên cách nhau bốn mươi phút tàu điện.
Từ thời cấp ba, Tống Thủ đã quen nết đi mây về gió. Hắn tựa như dòng nước xa bờ, thậm chí cuối tuần cũng bận tối mắt, do đó rất ít khi về nhà. Ngược lại, ngoài những lúc rảnh rang ra thì Nhan Niên khi nào cũng nhàn rỗi, cho nên toàn về thăm nhà thay hắn.
Nhà Tống Thủ ở ngay quận trung tâm, chỉ cách trường Nhan Niên hai ga tàu điện ngầm. Hễ không có việc gì là Nhan Niên lại tranh thủ chạy qua ăn bữa cơm, nghe mẹ Tống tâm sự một ngàn lẻ một câu chuyện trên đời, ngẫu nhiên thi thoảng còn được ngủ ké trong phòng Tống Thủ nữa. Phòng Tống Thủ bài trí theo phong cách tối giản, trông vậy mà rất phù hợp với hình tượng lạnh lùng lãnh đạm của chủ nhân.
Nhan Niên không dám sờ mó lung tung vào đồ đạc của người ta, chỉ đóng kín cửa rồi phi lên giường lăn vài vòng, vùi đầu vào gối hít hà mấy hơi là trái tim đã ngập tràn hạnh phúc rồi. Lần nào trước khi đi cậu cũng chỉnh lại giường hết sức ngay ngắn, thậm chí còn chỉn chu hơn cả lúc tập quân sự. Cậu luôn cảm thấy chỉ cần ga trải giường có thêm một nếp gấp thôi, Tống Thủ cũng có thể nhận ra bằng một cái liếc mắt.
Chẳng những đến nhà họ Tống ăn cơm, ăn xong Nhan Niên sẽ còn gói đồ mang đi. Tuy nhiên không phải cậu đem về cho bản thân, mà là đưa tới chỗ Tống Thủ. Mẹ Tống vẫn luôn miệng than thở chuyện cậu con trai hiếm khi ở nhà, vì thế Nhan Niên xung phong nhận nhiệm vụ thăm nom thay bà, thường xuyên xách túi lớn túi nhỏ chạy sang quận Đông gửi cho Tống Thủ chút tình mẹ ấm áp.
Đều đặn nhiều lần như thế, bạn bè của Tống Thủ cũng nhẵn mặt cậu luôn, hễ thấy bóng Nhan Niên từ xa đi tới là lại đùa: “Ê Tống lang, vợ yêu của ông lại đến đưa cơm cho ông rồi kìa~!” Tống Thủ không nói không rằng, Nhan Niên thì cúi đầu đỏ mặt, vô cùng ăn khớp với hình tượng cô vợ nhỏ thẹn thùng, sau đó nhỏ nhẹ cải chính: “Không phải, tui không phải vợ cậu ấy đâu.”
Tống Thủ lia mắt nhìn cậu, đầu óc người này cũng chưa đến mức mít đặc quá đâu nhỉ?
Mặt đỏ bừng, Nhan Niên nói tiếp: “Cậu ấy mới là vợ tui đó.”
Tống Thủ: Đù mé…
Tống Thủ cảm thấy người này thật sự đần hết thuốc chữa rồi, thế là thường xuyên kiếm cớ vắng mặt ở trường hoặc không có thời gian để sai kẻ khác thay mình nhận cơm, sau đó nhân tiện ăn hộ hắn luôn. Nhan Niên hơi hụt hẫng trong lòng nhưng cũng không quá để ý, vẫn rất chịu khó chạy đi chạy lại.
Học kì đầu tiên của năm thứ nhất trôi qua rất nhanh. Một ngày xuân nọ, Tống Thủ trông thấy Nhan Niên ôm hộp cơm đứng ở cổng trường mình từ phía xa xa mà thiếu chút nữa không nhận ra.
Qua một mùa đông che chắn kín bưng, than cục đen thui lột xác thành đậu phụ trắng nuột, trùm thêm chiếc áo thun màu lục nom y hệt một mầm cây xanh mơn mởn, thu hút vô số ánh mắt của các sinh viên nữ.
Trông thấy một cô gái dáng vẻ bạo dạn đang do dự chuẩn bị tiến lên bắt chuyện với cậu, Tống Thủ nhíu mày, cất giọng gọi lớn: “Nhan Niên.”
Nhan Niên quay đầu, trông thấy Tống Thủ thì cười toe, trong vòng một giây, đậu phụ trắng hiện nguyên hình thành quả mít đặc. Cậu vui vẻ chạy tới bên hắn, mớ tóc mềm trên đỉnh đầu bật nhảy tưng tưng theo từng bước chân. Lúc này Tống Thủ mới lần đầu tiên phát hiện, Bé Mít Đặc thật ra trông cũng khá ưa nhìn đó chứ.
Tống Thủ nhận cơm canh. Nhan Niên toét miệng cười, ngẩn ngơ ngắm hắn một lúc, sau đó vỗ đùi đánh ‘đét’ một tiếng: “Hai giờ chiều nay mình có tiết, phải về gấp rồi!”
Tống Thủ liếc đồng hồ đeo tay, thấy đã hơn một giờ bèn hỏi: “Cậu có kịp không vậy?”
Nhan Niên cũng ngó vào đồng hồ, chỉ kịp hét lên thất thanh “Ối mẹ ơi!” rồi cuống cuồng co giò chạy. Vừa chạy, cậu vừa không quên quay đầu vẫy tay với Tống Thủ, còn suýt va phải người khác mấy lần, mới đi một quãng ngắn thôi mà đã chật vật khôn tả.
Tống Thủ không kìm được nhấc cao khóe miệng, khẽ bật cười tự hỏi: mấy người ngớ ngẩn lúc nào cũng hấp ta hấp tấp thế này hử?
Hắn về kí túc xá, mở túi lấy ra một loạt hộp cơm họa tiết hoa nhí. Mẹ Tống là công chúa đích thực, tuổi tuy đã lớn song vẫn yêu chuộng hoa nhí, trên bát đĩa cốc chén trong nhà là đủ mọi loài hoa muôn hồng ngàn tía.
Đến cuối, hắn lôi ra một hộp cơm thủy tinh hết sức đơn sơ, nhìn cái biết ngay không phải đồ đạc nhà mình, món ăn bên trong lại càng khác xa tay nghề mẹ Tống. Khả năng cao đây là hàng lậu do Bé Mít Đặc tuồn vào, Tống Thủ nghĩ đoạn, tự dưng cười tủm tỉm.
Hắn chia hộp cơm in hoa cho bạn cùng phòng, nhân tiện hỏi người bạn thường nhận cơm thay hắn xem có phải lần nào cũng có hai loại hộp khác nhau không.
Bạn cùng phòng trả lời không cần nghĩ: “Chứ còn gì nữa! Lần nào đồ trong hộp thủy tinh cũng khó nuốt vãi nồi, bọn tôi phải vứt hết, sao? Có phải cứ nấu ra món nào phong độ thất thường là mẹ ông lại thích đóng vào một hộp riêng không? Đúng thật là, dì cần kiệm chăm chỉ quá mức rồi!”
Tống Thủ không đáp, chỉ lặng lẽ mở hộp cơm thủy tinh. Bên trong là sườn xào chua ngọt, hương vị thật sự tầm thường, hắn vừa ăn vừa bĩu môi.
Cơm nước xong xuôi, Tống Thủ cầm đám hộp đem đi rửa sạch sẽ rồi chồng thành một chồng, bày hộp thủy tinh lên trên cùng, chụp ảnh đăng vòng bạn bè kèm dòng chữ: “Tạ ơn Thái hậu.”
Còn chưa đặt điện thoại xuống, đã thấy Nhan Niên ấn ‘thích’ bức ảnh của hắn.
Đang giờ lên lớp mà cũng không ngồi học cho nghiêm chỉnh nữa, Tống Thủ bất mãn nghĩ thầm.
-Hết chương 2-