Tống Thủ ngẩn người suy ngẫm về câu nói của Bé Mít Đặc, trong đầu bất giác bật ra một câu:
Miếng đậu phụ trắng này ngọt miệng thật đấy! Nghĩ đến đó, hắn lại cảm thấy hình như mình sắp lây bệnh ngốc luôn rồi, trí óc sao chỉ toàn những thứ dớ dẩn, bèn lắc đầu quầy quậy quay lên nhà.
Từ khi phát hiện Phương Nại bị cô lập, ở trường mỗi khi không có việc Tống Thủ sẽ chăm sóc cậu ta, thỉnh thoảng nếu gặp nhau ở nhà ăn sẽ ngồi cùng bàn ăn cơm. Sau vài lần như vậy, Phương Nại cũng không ngu ngốc: “Lớp trưởng này, tôi thật sự không sao hết.”
“Tôi có nói cậu có chuyện gì đâu, tôi chỉ muốn nhờ cậu chút việc thôi.”
“Việc gì?” Phương Nại tò mò. Hiếm có lúc được Tống Thủ nhờ giúp đỡ, cậu ta phải dốc hết sức mới được.
“Nghe nói cậu biết chơi piano à?”
“À…” Phương Nại ấp úng: “Cái đó… lâu lắm rồi tôi không luyện.” Cậu ta quả thực không nói dối. Từ sau khi chia tay Lí Kiến Sinh, cậu không còn chạm đến piano. Mỗi lần bước ngang qua phòng nhạc, Phương Nại chẳng thể ngừng nhớ tới quãng thời gian hai người từng vui vẻ cười đùa trong đó, dạ dày luôn chộn rộn buồn nôn, hiện giờ chỉ dám đi đường vòng.
“Vậy từ giờ cậu bắt đầu luyện lại đi.”
Bình thường Tống Thủ nói năng nghiêm túc, lời lẽ ngắn gọn, luôn có vẻ cục súc. Phương Nại không nhịn được bật cười: “Đây là mệnh lệnh đó hả lớp trưởng?”
Tống Thủ cau mày suy nghĩ. Phương Nại hít một hơi sâu, dường như đã hạ quyết tâm: “Được! Cũng đã đến lúc bắt đầu lại từ đầu.”
Vừa ăn xong, cậu ta đã bị Tống Thủ dẫn đi, ấn cho tổ âm thanh của cuộc thi “Mười ngôi sao ca nhạc toàn trường”. Động thái mau lẹ này khiến cả nhóm tổ viên đang vò đầu bứt tóc phải phục lăn: Trời lạnh căm căm đưa áo ấm, hội trưởng thần thánh thọ vạn năm!
Trong sự kiện thi đấu âm nhạc này, ngoại trừ vòng loại Tống Thủ lười đi xem, toàn bộ các khâu còn lại hắn đều tham gia thực hiện, từ sân khấu đến quảng bá đối ngoại. Hắn bận đến tối tăm mặt mũi, cuối tuần cũng phải cầm bản kế hoạch về nhà sửa chữa. Hình như trong lúc hắn cắm đầu trong phòng, Bé Mít Đặc có vào xem một chút. Nói “hình như” là bởi mãi đến khi xong việc, Tống Thủ vươn vai duỗi người, lỡ tay đụng lật chiếc đĩa trái cây, bấy giờ mới sững sờ nhớ tới lúc ban chiều. Ai đó đã nhẹ nhàng tiến đến bên hắn đứng một lát, sau đó lại trở ra.
Hắn khom lưng nhặt một quả táo, phủi hết bụi rồi vừa nhai vừa nghĩ:
Xong vụ này phải rủ Bé Mít Đặc ra ngoài chơi mới được, lâu rồi chưa gặp cậu ấy.Đêm chung kết, Tống Thủ ngồi trên hàng ghế VIP chống cằm, hoàn toàn không để tâm đến các thí sinh đàn ca sáo nhị. Trong đầu hắn chỉ toàn là:
Đèn, xong; chuyển cảnh, xong; người dẫn chương trình, xong; cài đặt quảng cáo của nhà tài trợ, xong; nhạc nền, xong…Não hắn căng như dây đàn, tinh thần cũng bắt đầu hao tổn. Đang băn khoăn không biết có nên lén lút trốn đi hay chăng, Tống Thủ bỗng trông thấy một bóng hình vô cùng quen thuộc nhảy nhót tưng bừng trên sân khấu: “Xin chào mọi người! Mình là thí sinh số mười bốn, tên Nhan Niên!”
Vừa toan ngồi dậy, Tống Thủ chợt thấy hai bên mông như treo thêm hai quả tạ ngàn cân, bèn túm tay hội phó ngồi bên cạnh chất vấn: “Cái gì thế này?”
“Hớ?” Hội phó đần mặt: “Thí sinh vòng chung kết đó, từ vòng loại tự do đã nổi rồi.”
“Sao người ngoài trường lại vào chung kết được?”
“Ngoài trường là sao?” Hội phó càng thêm ngơ ngác, lật tới lật lui danh sách thí sinh: “Đây là Nhan Niên của khoa cơ điện mà?”
Tống Thủ đưa tay day lông mày, toàn thân sức cùng lực kiệt: “Trường mình đào đâu ra khoa cơ điện?!”
Lúc này hội phó mới muộn màng giác ngộ, vừa chửi thề vừa điên cuồng bới lại hướng dẫn tham gia cuộc thi, sau đó báo cáo với giọng thất thần: “Tôi… Đúng là ở đây chúng ta không hề viết bắt buộc phải là sinh viên trong trường… Nhưng làm gì có ai bình thường mà lại chạy sang trường khác tham gia thi văn nghệ chứ!? Khùng điên tâm thần hả!”
Trước ánh nhìn ngày một lạnh lẽo của Tống Thủ, hội phó đành nín bặt, chỉ ước có thể cắn lưỡi tự sát tại chỗ. Anh chàng vơ lấy tờ danh sách, chạy vào hậu trường trong tủi nhục giận dữ, quyết kiểm tra xem có còn chú cá nào lọt lưới hay không.
Khi Tống Thủ ngẩng đầu, Nhan Niên đã đeo ghi-ta lên vai và bắt đầu hát. Cậu mặc một chiếc áo thun màu trắng, biến đổi đủ mọi sắc màu theo ánh đèn, tựa như một tấm màn sân khấu tự nhiên. Mắt cá chân mảnh khảnh của Nhan Niên lộ ra dưới gấu quần jeans, bàn chân nhẹ nhàng đánh nhịp xuống mặt sàn.
Hát rằng:
I could be staring at somebody new
Dẫu trước mắt tôi là một ai đó khácBut stuck in my head is a picture of you
Hình bóng người, tâm trí vẫn mãi inYou are the thunder I was the rain
Người là sấm mùa xuân, tôi như mưa theo gótI wanna know if I’ll see you again
Liệu có ngày nếm tương phùng trái ngọt?…
Giọng nói Nhan Niên vốn đã êm tai, thì ra khi cất tiếng hát nghe còn hay hơn. Tống Thủ ngồi lặng người trên ghế, gần như không thể cử động. Hắn thấy Bé Mít Đặc vừa đàn vừa nhìn về phía mình, đuôi mày khóe mắt rạng rỡ như cười. Cậu hát:
I could put a little stardust in your eyes
Mong rải nơi mắt người chút bụi saoPut a little sunshine in your life
Gửi tặng người chút nắng mai ngọt ngàoGive me a little hope, you’ll feel the same
Ta trao nhau tấm áo xanh hi vọngAnd I wanna know if I’ll see you again
Ngày gặp lại, nguyện ước một lòngE voglio sapere se tu vieni con me
Tôi muốn biết, người có nguyện cùng tôi?Vieni con me
Xin hãy đến bên tôiWill I see you again
Liệu ta có còn gặp lại, người hỡi?Vieni con me
Xin hãy đến bên tôi.-Hết chương 5-