Ánh mắt Bạch Nguyệt Khiết rơi vào trên túi giấy kia, bên trên là chữ viết bằng bút máy, nét bút vô cùng quen thuộc.
Thi Vân Thường thấy cô ta có phản ứng này, lại càng chua xót hơn, "Nhưng chắc em không nghĩ tới nhỉ, nhà bọn anh căn bản không định quậy lớn chuyện, hơn nữa em cũng không đủ thông minh, nếu da mặt em dày hơn một chút, thì nên chụp cả mặt em vào, thế mới có chứng cứ xác thực, đến lúc đó Thời Lệnh Diễn có muốn dứt cũng không dứt ra được.
""Đó là cái gì?" Bạch Nguyệt Khiết hỏi.
Thi Vân Thường chỉ coi như cô ta đang giả vờ ngốc, rút bức ảnh ra, giơ lên trước mặt Bạch Nguyệt Khiết.
Trên ảnh rõ ràng là hình ảnh vô cùng táo bạo của Thời Lệnh Diễn!Tuy không chụp đến bộ vị quan trọng, nhưng nội dung là gì vừa nhìn liền hiểu.
Bạch Nguyệt Khiết trừng mắt, giơ tay muốn chộp lấy, nhưng lại bị Thi Vân Thường tránh thoát.
Thi Vân Thường nhìn cô ta, trong mắt đều là thất vọng, "Anh không thể trả lại cho em, Thời Lệnh Diễn đại khái không biết bọn anh còn ảnh này, đây là con bài chưa lật của nhà anh, đây cũng là nhờ ơn em.
""Không phải tôi, " Trên mặt Bạch Nguyệt Khiết là sự sợ hãi, "Ảnh không phải tôi chụp, cũng không phải tôi gửi! "Lúc nói chuyện, ánh mắt cô ta nhìn chằm chằm cái túi giấy kia, càng nhìn lại càng thấy chữ viết bên trên quen thuộc đến cực điểm.
Bạch Nguyệt Khiết run rẩy vươn tay, "Anh có thể cho tôi cái túi kia không?"Thi Vân Thường nhìn cái túi, lại nhìn ảnh chụp.
Con bài chưa lật của anh ta là ảnh chụp, có cái túi này hay không cũng không sao cả.
Do dự một hồi, Thi Vân Thường vẫn đưa túi cho cô ta.
Mặt trên là nét chữ bay lượn, mỗi nét đều thể hiện sự triền miên vô tận, mỗi chữ đều vô cùng phóng khoáng tiêu sái.
Chỉ sợ cho dù là ai nhìn thấy cũng phải thán phục một tiếng ︰ Chữ đẹp!Ai ngờ, Bạch Nguyệt Khiết nhìn thấy chữ trên đó, đôi con ngươi đột nhiên co rút, ngay sau đó, miệng lớn thở dốc một hồi, mặt đầy đau đớn ôm chặt lấy trái tim.
Lái xe thấy vậy, sắc mặt thoắt cái thay đổi lớn, hô lên︰ "Cô chủ!"Thi Vân Thường hoàn toàn không nghĩ tới, chỉ là một cái túi, lại khiến cho Bạch Nguyệt Khiết tái phát bệnh tim!Đang lúc còn mơ hồ không hiểu sao, anh ta đã bị tài xế đẩy ra, lảo đảo lùi về sau vài bước.
Bạch Nguyệt Khiết uống thuốc rồi, rất nhanh liền ổn định lại, sau đó giục lái xe nhanh chóng lái đi.
Trước khi đi lái xe còn trừng mắt lườm Thi Vân Thường một cái, sau đó mới nghênh ngang rời đi.
Trên xe.
Bạch Nguyệt Khiết không thể khống chế nổi run rẩy, hoảng sợ nói ︰ "Chú Liễu, là Đường Vũ, Đường Vũ trở lại, đây là chữ viết của Đường Vũ!"Chú Liễu nghe cô ta nói thế thì khẩn trương tấp vào lề đường dừng xe, nói ︰ "Sao có thể chứ, Đường Vũ đã sớm chết rồi!""Ngoài Đường Vũ, không ai có thể làm thế này, " Bạch Nguyệt Khiết càng thêm sợ hãi hơn, giọng nói run rẩy, "Chú xem, tối hôm qua là tin nhắn không đầu không đuôi gửi đến, buổi sáng thì là tờ giấy ở đầu giường anh Lệnh Diễn, hiện tại còn có lá thư này, là Đường Vũ, nhất định là Đường Vũ trở về báo thù rồi !""Không có khả năng, trái tim Đường Vũ đã bị cô dùng rồi, sao còn có thể trở về được, nhất định là có người đang giở trò đùa giai.
" Chú Liễu trấn an nói, "Nếu cô chủ sợ thì đúng là bị lừa rồi.
"Bạch Nguyệt Khiết che trái tim mình, giống như đã bị thuyết phục, lẩm bẩm nói ︰ "Đúng, tiện nhân kia đã sớm chết rồi, là cháu tận mắt thấy xe cô ta bị đâm nát, não lòi cả ra ngoài, không có khả năng còn sống.
""Đúng thế, đừng tự dọa chính mình, hơn nữa, " Chú Liễu đè thấp giọng nói, "Nếu cô ta đã có thể chết một lần, vậy thì cũng có thể chết lần thứ hai.
""Phải, " Bạch Nguyệt Khiết tỉnh táo lại, "Cô ta vốn đáng chết, cô ta cướp mất anh Lệnh Diễn nhiều năm như vậy, trái tim này vốn nên trả cho cháu!""Cô chủ nói đúng, " Chú Liễu an ủi, "Từ nhỏ đến lớn Đường Vũ đã tỏa sáng nhiều năm, cũng đã đến lúc đến phiên cô chủ rồi, thêm ba bốn năm nữa cô chủ lại phải đổi trái tim mới, trước khi tìm được trái tim mới, cô chủ nhất định phải giữ được tâm trạng tốt, biết không.
"Bạch Nguyệt Khiết đã ổn định lại cảm xúc, bỗng nhiên trong đầu xuất hiện bóng dáng màu hồng đáng yêu, rõ ràng là kẻ đần độn, nhưng lại có được một gương mặt tinh xảo đủ để khiến tất cả phụ nữ phải ghen tỵ.
Đáy mắt Bạch Nguyệt Khiết thoáng qua sự độc ác, nói ︰ "Đúng vậy, có vài người sống cũng chỉ khiến bầu không khí thêm ô nhiễm, nên để cháu đến sống thay cô ta thì hơn.
"……….
.
.