Giọng nói thong thả, lạnh lẽo đến tận xương.Tạ Phương Phương đột nhiên giật mình một cái.Lúc này đầu của cô ta đang đối diện với bồn cầu, mùi thuốc sát trùng xộc thẳng vào mũi.Tạ Phương Phương dùng sức giãy giụa, nhưng một giây sau đầu của cô ta đã bị một bàn chân giẫm lên, cô ta căn bản không thể dùng sức.Tạ Phương Phương the thé hô to: "Thi Mị, con tiện nhân này, quả nhiên cô giả bộ!"Ánh mắt của Thi Mị lạnh lùng nhìn cái đầu phía dưới, cô không hề có ý thương hoa tiếc ngọc dùng sức giẫm đầu của cô ta xuống: "Xem ra cô hoàn toàn không đủ tỉnh táo rồi."Tạ Phương Phương đang muốn phản bác, bỗng nhiên cô ta nghe được tiếng xả nước của bồn cầu.Dòng nước lạnh lẽo trút xuống từ bốn phương tám hướng, cả người của Tạ Phương Phương giật mình, cô ta vùng vẫy càng mạnh hơn.Nhưng dòng nước lạnh lẽo lẫn vào mùi thuốc sát trùng trút vào trong khoang mũi, Tạ Phương Phương vùng vẫy kịch liệt, sặc vài ngụm nước, hai tay và hai chân dùng sức giãy giụa.Ngay lúc Tạ Phương Phương cảm thấy chính mình sắp nghẹt thở, dòng nước ngừng lại.Cảm giác nóng hừng hực tràn ngập khoang mũi, Tạ Phương Phương không nhịn được ho khan dữ dội.Thi Mị cúi nửa người xuống, kéo tóc của cô ta lên, cô hơi dựa xuống, thong thả nói: "Bây giờ cô tỉnh táo chưa?"Làm sao Tạ Phương Phương chịu được áp bức và lăng nhục như vậy chứ!Cô ra nghe được lời này, nước mắt trào ra, quay đầu mắng: "Con tiện nhân.
.
.
.
.
."Cô ta còn chưa nói xong, đầu lại bị đè xuống một lần nữa, tiếng xả nước ào ào nhấn chìm lời nói tiếp theo của cô ta.Không tới hai giây, Thi Mị liền kéo tóc của cô ta lên, đuôi lông mày khẽ nhếch lên, cô cúi người thản nhiên cười nhạo ra tiếng: "Tiện nhân sao?"Đầu óc của Tạ Phương Phương đã nửa đần độn, cô ta quay đầu nhìn cô đã có chút khó khăn, trong đôi mắt lộ ra vẻ sợ sệt không rõ: "Cô.
.
.
.
.
.
Cô không phải Thi Mị.
.
.
.
.
.
Cô là ai.
.
.
.
.
."Thi Mị không thể có lá gan làm ra chuyện bậc này!Trước đây, mặc dù Thi Mị không quá hòa đồng, thậm chí cô còn có chút quái gở, nhưng lá gan cũng rất nhỏ.Từ nhỏ bị một đám người vây lại chặn ở một góc của trường học ẩu đả cởi đồ, cô đều không dám nói ra một chữ.Cấp ba, trung học phổ thông sau đó, mặc dù Thi Mị là hoa khôi của trường, nhưng cô luôn bị đám người họ đè dưới tay, mặc kệ là đánh đập hay mắng chửi cô cũng không hề có chút sức chống cự.Nhưng bây giờ, cô đã hoàn toàn thay đổi.Không đợi cho cô ta suy nghĩ nhiều, giọng nói lạnh lẽo vang lên trên đỉnh đầu một lần nữa, còn mang theo ý cười không rõ: "Tôi là ai?"Cô là Đường Vũ.Nhưng, bây giờ cô tên Thi Mị.Da đầu của Tạ Phương Phương bị kéo đến đau đớn, miệng thở phì phò, đợi cô nói tiếp.Nhưng Thi Mị không nói tiếp nữa, cô thuận tay thả tóc của cô ta ra, xoay người đi ra ngoài.Tạ Phương Phương thở ra, cô ta quay đầu nhìn bóng lưng của Thi Mị, trong đáy mắt đều là oán hận và không cam lòng.Tạ Phương Phương cố gắng bò lên, cô ta đưa tay ra nhặt điện thoại di động của mình, vừa cúi đầu đã thấy trên điện thoại xuất hiện một khe hẹp, không cam lòng và oán hận trong đáy lòng càng sâu.Thi Mị chính là một con chó khác bên chân của cô ta, cô nên bị đám người bọn họ chặn ở bức tường phía sau trường học trừng phạt.Là chó thì không có tư cách phản kích.Tạ Phương Phương nhấc điện thoại di động lên, giọt nước trên đầu rơi xuống màn hình, mãi cho đến khi mở ra khung chat với đám bạn học, Tạ Phương Phương mới phát hiện tay của mình run lẩy bẩy.Cô ta đang tán gẫu trong khung chat: Các cậu có muốn biết nữ thần cao ngạo lạnh lùng của các cậu bây giờ biến thành dạng gì không? @ tất cả mọi người: Thi Mị sao?: Đúng là Thi Mị sao? Đã lâu không thấy! Cậu ở cùng với cậu ấy à?: Làm sao có thể, quan hệ của hai người họ không tốt, có điều đúng là rất lâu không nhìn thấy Thi Mị rồi, bây giờ cậu ấy biến thành dạng gì rồi vậy?Tạ Phương Phương nhìn bộ đồ trên người Thi Mị bẩn thỉu bủn xỉn, cô ta gần như có thể tưởng tượng được vẻ mặt của những người đã coi cô như nữ thần sau khi nhìn tình trạng bây giờ của cô sẽ như thế nào.Nhếch miệng cười ác ý, Tạ Phương Phương mở cuộc gọi video với đám bạn học, rồi gọi: "Thi Mị!"………....