Cảnh Tô nhìn hàng loạt binh lính, đây là muốn làm gì? Muốn chiến tranh rồi hả?
Sao đoán được?
Trước mặt cô đột nhiên xuất hiện một người đàn ông không biểu cảm, hô
lớn với cô, “Báo cáo chị dâu, em là 004! Đại tẩu, thiếu tướng mời chị
dâu về nhà”.
Khuôn mặt Cảnh Tô đen lại, có phải Tư Mộ Thần phóng đại việc này quá rồi không?
“Tôi chỉ đưa cô đến đây thôi!”.
“Thật xin lỗi!”. Cảnh Tô xin lỗi người đàn ông vì hành vi lỗ mãng lúc
nãy, “Ngoài ra tôi cũng cảm ơn anh, anh có thể cho tôi cách liên hệ với
anh được không?”.
“Không cần”, anh ta đi vào trong xe, nói vọng qua cửa xe, “Chúng ta sẽ sớm gặp lại!”.
Chiếc xe màu trắng nhanh chóng biến mất trước mặt mọi người, Cảnh Tô cũng xoay người ngồi lên ô tô quân dụng.
Hơn mười chiếc ô tô quân dụng xếp hàng trên đường cái, sau đó xuất phát chạy về cùng một phía! Cảnh tượng trên cả hùng vĩ!
Tư Mộ Thần ở bên này vừa nhận được thành viên của đội quân tinh nhuệ mà
lão Trần đưa tới thì lại nhận được tin tức 004 gửi tới. Anh lập tức giải tán mọi người, vậy thì thế lực này có thể che giấu thêm một thời gian
nữa.
“Bé con, sau này đừng làm anh sợ nữa!”. Cảnh Tô vừa xuống xe đã bị Tư Mộ Thần ôm vào trong ngực!
“A~, a~, lão đại, hôn một cái ~”. Người xung quanh ồn ào nhìn hai người bọn họ, còn huýt sáo.
Cảnh Tô bị nói đỏ bừng khuôn mặt, đúng là nói kiểu gì cũng nói được, cái gì mà hành động ngay tại chỗ linh tinh.
“Mấy thằng nhóc này, còn không mau trở về!”.
“001, lệnh cho cậu đưa mọi người về! Có chuyện gì chờ tôi về quân khu sẽ tự do nói ra!”.
“Vâng, thiếu tướng!”.
Sau khi nhìn từng chiếc xe rời khỏi, Tư Mộ Thần ngồi sụp xuống đất, ngay cả sức nâng tay lên cũng không có.
“Tư Mộ Thần, Tư Mộ Thần, anh làm sao vậy? Anh đừng làm tôi sợ!”.
“Bé con, em hôn anh một cái, anh, sẽ không sao cả!”. Tư Mộ Thần nói xong nhắm hai mắt lại, hơi thở của anh mỏng manh, môi bắt đầu chuyển sang
màu tím.
“Không tốt, Tư Mộ Thần, anh tỉnh dậy được không? Tỉnh lại tôi sẽ hôn
anh!”. Cảnh Tô lay lay người Tư Mộ Thần, có lẽ nước mắt của cô rơi vì
anh nhiều nhất rồi.
“Chị dâu, chị dâu, lão đại thế nào rồi?”. Đúng lúc này Lục Phạm đuổi kịp tới.
“Lục Phạm, mau đưa anh ấy tới bệnh viện! Tôi sợ là anh ấy không được!”.
Cảnh Tô rơi vào trong trí nhớ của bản thân, cô rất sợ sẽ có người quan
tâm cô bị chết, cô còn nhớ rõ anh nhỏ cũng vậy, anh ấy bị nhiễm bệnh,
sau khi đi bệnh viện không tỉnh lại.
“Không cần, không cần, tôi không muốn anh chết, được không?”. Cảnh Tô
giống như bị bóng đè, “Lục Phạm, không cần đi bệnh viện, không cần đi
bệnh viện! Đi bệnh viện sẽ không sống nổi!”.
“Chị dâu, chị bình tĩnh lại, bình tĩnh, lão đại sẽ không có việc gì, chúng ta đi bệnh viện!”.
Lục Phạm nhìn Cảnh Tô ôm chặt lấy lão đại nhà bọn họ không buông, lo lắng, nhìn lão đại như vậy nhất định phải gặp bác sĩ!
“Chị dâu, trước tiên chị đưa lão đại cho em được không? Em và bọn họ sẽ đưa lão đại về nhà, ngoan!”.
“Thật sự? Không lừa tôi chứ?”.
“Không lừa, ngoan, để lão đại cho em!”.
Lục Phạm đón lấy Tư Mộ Thần trong tay Cảnh Tô, ngồi lên xe, quát lớn, “Về quân khu tìm lão Trần! Nhanh lên!”.
“Không, các anh không thể đưa anh ấy đi!”.
“Chị dâu, lão đại sẽ không có chuyện gì, tin tưởng em! Chị cứ về trước đợi tin tốt của anh em!”.
Bên trong biệt thự, Cảnh Tô mờ mịt, cô không biết mình về bằng cách nào, cô cuộn mình nằm trên sofa, tựa đầu trên ghế sofa.
Không biết là đã bao lâu, cảm giác được bản thân lại về với cái ôm quen thuộc, cô tự nhiên ôm chặt lấy.
Sau khi tỉnh dậy ở quân khu, nghe được lời Lục Phạm nói, anh lập tức
chạy về nhà. Tư Mộ Thần hối hận, bản thân ngủ hai ngày hai đêm mới tỉnh
dậy, cả người mới dịu đi thì lại bị người đẹp trong ngực tra tấn.
Nhìn bộ dạng của Cảnh Tô, anh thật sự rất đau lòng, đây là người vợ
tương lai mà anh muốn dùng cả tính mạng để bảo vệ, làm sao có thể nhẫn
tâm để cô chịu khổ sở?
Cảnh Tô lần lượt khiêu chiến thần kinh của bản thân, nhưng mà cũng chỉ
có anh mới có tư cách có được cô, nếu ngay cả bảo vệ cho cô cũng không
làm được, thì tương lai khi người kia đến, không phải là anh sẽ không
chịu nổi một kích sao?
“Anh ơi, anh ơi!”. Cảnh Tô thì thào nói, nhưng Tư Mộ Thần nghe rõ ràng.
“Bé con, là người anh nhỏ làm cho em thấy khổ sở sao? Không có việc gì,
chỉ cần trong lòng Tư Mộ Thần tôi có em thì bầu trời sẽ luôn quang
đãng!”. Con người rắn rỏi cũng có nhu tình.
“Ôm em một cái!”. Dường như nghe được lời nói ấm áp, trong tâm cũng được xoa dịu, cô nói mê.
“Tư Mộ Thần!”. Buổi sáng mở to mắt, cô nhìn thấy anh, không có kích động và bất an trước đó, cô chỉ cảm thấy rất vui vẻ.
Nhưng rất nhanh, cô dùng tay véo má mình, kết quả người đàn ông nào đó
cầm tay cô đặt lên mặt anh, tay cô vung lên, hai người bị đau.
“Tin chưa?”.
Cảnh Tô nhẹ nhàng tựa vào người anh, “Anh không có việc gì là tốt rồi!”.
“Bé con, chỉ cần em không có việc gì thì Tư Mộ Thần nhất định sẽ không bỏ cuộc!”.
“Đói bụng!”.
“Anh cũng thế!”.
“Tôi đi nấu cơm!”.
“Bé con, đừng, để anh làm! Em ngủ tiếp một lát, mới có sáu giờ!”.
Lúc nói chuyện, Tư Mộ Thần đã rời giường ra ngoài.
Cảnh Tô an tâm khép mắt lại, không biết có phải do quá đói hay không,
khi cô ngửi thấy mùi thơm từ phòng bếp bay ra, cô không muốn ngủ thêm
một phút đồng hồ nào nữa, lập tức bật dậy đánh răng rửa mặt.
“Anh nấu cái gì thế?”.
“Em đoán!”.
“Cháo bí đỏ?”.
“Ừ”.
“Tôi thích món này nhất! Mộ Thần, anh tốt quá!”.
Bởi vì Cảnh Tô đã thay đổi xưng hô, bàn tay đang cầm nắp vung dừng lại
một chút, bé con, có lẽ em chưa phát hiện anh đã tiến vào trong lòng em
rồi? Anh thật sự rất mong chờ bộ dạng muốn yêu lại không dám yêu của em. Tư Mộ Thần suy nghĩ gian trá.
“Mộ Thần, tôi có thể ăn chưa?”.
“Có thể ăn!”.
“Hỏng bét rồi!”. Cảnh Tô vừa ăn được một nửa, đột nhiên dừng đũa.
“Hả?”.
“Tôi tìm việc làm”.
“Cho nên?”.
“Tôi bỏ việc không lý do đã ba ngày rồi!”.
“Vậy thì không cần đi làm! Yên tâm ở nhà là được rồi”.
“Tư Mộ Thần, tôi chỉ bị ép ở chỗ này, bây giờ chẳng lẽ ngay cả tự do làm việc của tôi anh cũng muốn cướp?”. Tính khí ngang ngược của Cảnh Tô nổi lên, lấy việc anh uy hiếp cô nói ra.
“Anh nói không được, em nhìn xem, vết thương trên người còn chưa lành, còn dám nói đi làm sao?”.
“Tư Mộ Thần, tôi có thể không đi làm, tôi cũng có thể lựa chọn rời đi,
cho dù cái đó quan trọng đối với tôi, nhưng vì tự do của tôi thì cần gì
phải cố!”. Cảnh Tô ném đũa trong tay xuống, bày ra bộ dạng thà làm ngọc
vỡ còn hơn ngói lành.
Tư Mộ Thần đau đầu, tính khí của cô bé này thật là, uy hiếp cô không
phải vì muốn cô ngoan ngoãn nghe lời sao! Thôi, vì kế hoạch lớn của bản
thân còn nhiều thời gian, bây giờ có thể thả cho cô ấy.
Tư Mộ Thần buông đũa xuống, nghiêm túc nhìn cô!
“Bé con, em muốn đi làm, anh không cản, nhưng nếu công ty đó không cần em nữa, em phải ngoan ngoãn trở về!”.
“Thật sao?”.
“Thật! Nhưng mà anh có điều kiện!”.