Vợ Yêu Thịnh Thế Của Thiếu Tướng

Chương 30

“Cảnh Tô, Tư Mộ Thần đâu?”. Ánh mắt Dung Thiểu Tước sáng quắc nhìn Cảnh Tô đang ăn vui vẻ, trên khuôn mặt trắng bệch hiện lên vẻ tươi cười.

“Này, cho anh thuốc dạ dày!”. Cảnh Tô không ngẩng đầu, đặt gọi thuốc lên bàn, tiếp tục ăn vịt.

“Làm sao cô biết?”.

“Anh uống rượu rồi!”.

“Cảm ơn cô!”. Trong mắt Dung Thiểu Tước lộ vẻ xúc động, anh ta kích động, đặt tay lên bàn tay nhỏ bé đang chăm chỉ làm việc (xé thịt).

“Bà nội nhà anh, thừa dịp lão tử không ở đây, định cua cô gái của lão tử! Dung hồ ly, anh chán sống rồi đúng không?”. Tư Mộ Thần vừa trở lại thì thấy bàn tay nhỏ bé của bé con nhà anh bị Dung hồ ly nắm lấy, anh giận dữ.

“Không phải như anh nghĩ, cho anh một miếng, ăn mau đi!”. Cảnh Tô chấm tương, nhét một miếng thịt vịt vào trong miệng Tư Mộ Thần.

Tư Mộ Thần vui như hoa nở, “Tôi cho anh biết, Dung hồ ly, nếu anh mà mơ ước bé con nhà tôi, tôi sẽ đưa anh sang Syria!”.

“Là sao? Xin hỏi thiếu tướng, tôi chỉ là người dân đã phạm phải lỗi gì?”.

“Dung hồ ly, anh là người dân tốt, nhưng cũng là chủ một xí nghiệp, chẳng lẽ phái anh đến Syria ủng hộ cho người dân Syria mà cần anh phải phạm lỗi gì mới cho đi sao? Bản tướng quân quá thất vọng với anh, người đàn ông không có lòng trách nhiệm!”. Lượn một vòng, không ngờ lại nói vậy.

“Bé con, chúng ta nên tìm một người đàn ông yêu nhà yêu nước, thân thể khỏe mạnh, vóc dáng cao lớn, địa vị gia đình hiển hách một chút, quan trọng hơn là biết nấu cháo bí đỏ!”.

Cảnh Tô bẹt miệng, không phải đang nói chính anh sao?

“Nhưng mà tôi không thích người đàn ông lớn tuổi, làm sao bây giờ?”. Cảnh Tô đùa tmt, hai mắt tràn đầy vui vẻ.

“Cái gì? Lớn tuổi? Em đợi chút về tôi xử lý em thế nào? Anh sẽ”.

“Khụ, có người đấy!”. Cảnh Tô đỏ bừng cả khuôn mặt, cô không muốn người khác biết chuyện cô ở chung với Tư Mộ Thần, kịp thời cắt đứt lời nói hùng hồn của anh.

Nhưng không ngờ, trong lòng Dung Thiểu Tước lo lắng, “xử lý” trong miệng Tư Mộ Thần là gì? Người đàn ông thường thích về phía phương diện kia.

“Người đàn ông lớn tuổi, KFC đâu?”.

“Đã phân phó gửi về nhà, chắc là hai tên đó đang ăn vui vẻ rồi”.

“Người đàn ông lớn tuổi, tôi muốn ăn món đó”.

“Để anh đi mua!”. Hai người đàn ông trăm miệng một lời, dường như cùng lúc đó, bọn họ cùng đi ra ngoài mua.

Cảnh Tô giật mình, không phải lại có mình cô ngồi ăn vịt sao, đúng là không thú vị! Hay là gọi Mộng Lan đi? Gần đây Y Y đều nói không rảnh, gọi Mộng Lan ra ngoài vui một chút, Mộng Lan ở nước ngoài sống lâu như vậy, cũng phải đưa cô ấy tới những nơi đồ ăn Trung Quốc đặc sắc.

“Alo, Mộng Lan, bây giờ cậu có rảnh không?”.

“Ừ, Tô Tô, hiện tại tớ đang rảnh, sao thế?”.

“Vậy cậu đã ăn gì chưa? Bây giờ tớ đang ở nhà hàng vịt nướng”.

“Được, ở chỗ nào thế?”.

“Bên đường Phú Dân”.

“Được, tớ sẽ qua luôn”.

Mặc dù nói như vậy, nhưng Diêu Mộng Lan không ngờ Dung Thiểu Tước lại ở cùng với cô ấy.

Hai người đàn ông mỗi người cầm một đĩa trở lại, nhìn Cảnh Tô ăn ngon, Tư Mộ Thần cảm thấy thỏa mãn.

Đợi đến khi Diêu Mộng Lan tới, thấy Dung Thiểu Tước thì ngẩn ra.

“Đây là?”. Diêu Mộng Lan vô tội nhìn Dung Thiểu Tước, vẻ mặt nghi hoặc.

Dung Thiểu Tước không ngờ Diêu Mộng Lan sẽ đến. Nhìn kỹ thuật diễn trò cao siêu của Diêu Mộng Lan, lại giả vờ không biết Dung Thiểu Tước, khóe miệng Tư Mộ Thần nhếch lên khinh thường, theo như anh biết thì quan hệ của anh người này tốt đến mức trên giường cũng không rời? Rốt cuộc thì bọn họ đang có chủ ý gì với bé con?

“A, đây là tổng giám đốc của công ty mình, Dung Thiểu Tước tiên sinh”.

“Dung thiếu, chào anh!”. Chào hỏi xong, cô chủ động ngồi đối diện với Cảnh Tô, mà tay của cô ta cố ý chạm vào người Dung Thiểu Tước. Tư Mộ Thần nhìn cô bé đang ngồi ăn vui vẻ, tràn đầy lo lắng. Cô bé này, đến lúc nào thì mới biết để ý đến tâm tư người khác?

“Mộng Lan cậu nếm thử một chút đi, vịt này ngon lắm!”. Cảnh Tô nhiệt tình, Tư Mộ Thần dịu dàng lau dầu mỡ trên miệng cho Cảnh Tô, ánh mắt nhìn Dung Thiểu Tước không vui!

“Tôi nói, Dung hồ ly, sau này anh đừng đánh chủ ý lên người bé con nhà tôi nữa, anh nhìn Diêu tiểu thư kìa, siêu sao quốc tế, cô ấy với anh đúng là trời sinh một đôi. Bé con, em thấy thế nào?”.

“Đúng vậy, Mộng Lan vẫn còn độc thân, tổng giám đốc, anh và Mộng Lan tuyệt đối hợp nhau!”.

“Cảnh Tô, lòng tôi mà cô còn không rõ sao?”. Dung Thiểu Tước mệt mỏi nói, mặc dù biết là giả, nhưng trong lòng Diêu Mộng Lan vẫn thấy đau nhói. Tại sao cô ta lại cảm thấy người đàn ông này càng ngày càng cách mình rất xa.

“Tô Tô, cậu đừng nói giỡn như vậy!”. Diêu Mộng Lan hờn dỗi nói một tiếng, nhưng trong mắt lại dâng lên sự vui vẻ.

“Bé con, chúng ta về đi!”.

“Tư Mộ Thần, gà đâu?”.

“Yên tâm, còn mang theo đây! Dung hồ ly, người đẹp Diêu giao lại cho anh!”.

“Ừ, hai người cứ đi đi!”. Diêu Mộng Lan cười cáo biệt.

Trong phòng ăn chỉ còn cô ta và Dung Thiểu Tước, Dung Thiểu Tước yên lặng ngồi uống rượu.

“Thiểu Tước, chúng ta đi thôi! Em sợ có chó săn!”. Mặc dù bây giờ cô ta mang mắt kính đen lớn che khuôn mặt nhưng vẫn sợ bị người ta nhận ra. Thật ra cô ta không sợ scandal, scandal còn có thể tạo đà cho phim của cô ta, nhưng scandal với Dung Thiểu Tước thì cô ta không làm được. Dù sao chuyện này cũng không thể đưa ra ngoài ánh sáng.

“Ừ, chúng ta đi thôi! Lan, hôm nay đến nhà anh đi!”.

“Không, không được!”. Theo bản năng, cô ta vuốt vuốt về phía cổ, trên đó có vết hôn, cô ta không biết phải giải thích thế nào?

“Vậy thì em đưa anh về, hôm nay anh uống rượu!”. Vẻ mặt Dung Thiểu Tước cô đơn, Diêu Mộng Lan há miệng, nhưng cuối cùng không nói gì, lái xe đưa Dung Thiểu Tước về nhà.

“Mộ Thần”.

“Sao thế?”.

“Em muốn đi mua bánh Orion”.

“Nhanh thế đã đói bụng rồi sao?”.

“Không phải, anh không cảm thấy, Orion = đồng tính sao?”.

“Bé con, em có thể không làm hủ nữ được không?”. Tư Mộ Thần nghe thấy câu này, thật sự hối hận!

“Được rồi, được rồi, đi về!”.

Cảnh Tô giống như đứa bé làm sai chuyện, lắc lắc cánh tay Tư Mộ Thần, bộ dạng khờ khạo chọc cho Tư Mộ Thần cười ha ha trên lối đi bộ, “Đồ ngốc, đồ ngốc!”.

“Người đàn ông lớn tuổi, người đàn ông lớn tuổi!”

“Em còn nói nữa, emnói trên lối đi bộ này, người ta còn không nói chúng ta là kẻ điên sao?”.

Cảnh Tô mở cửa, vẻ mặt ủy khuất.

“Bé con, ai dạy em gọi là người đàn ông lớn tuổi, em nói đi?”.

Khi mở cửa ra, hai người nhìn thấy hai người đàn ông đang ra dấu, bộ dạng kia không tức giận không được!

Trên ghế salon bày đầy KFC, hai người đang nằm gặm, bàn tay còn bôi lên ghế salon.

“Hai người thật là giỏi?”. Giọng nói u ám của Tư Mộ Thần vang lên bên tai.

“Hì hì, lão đại, anh đúng là tri kỷ của cấp dưới, còn nhớ rõ mua KFC cho bọn tôi! Ăn rất ngon, đúng không? Tuấn Tuấn?”. Lục Phạm vừa ăn vừa kêu khiến Cảnh Tô rợn cả tóc gáy.

Tư Mộ Thần liếc mắt nhìn Cảnh Tô, thình lình ném ra một quả bom.

“Hai cậu biết tại sao lại mua KFC cho các cậu không?”.

Hai cái đầu cùng lắc lắc.

“Bé con nói, các cậu làm “vận động” quá mệt mỏi nên mua ít “gà” về bồi bổ cho các cậu!”.

“Sặc!”. Gương mặt Đường Tuấn đen thui, Lục Phạm không ngừng lau cổ, cả khuôn mặt lại đỏ bừng, nhưng mắt lại nháy nháy, chẳng lẽ bị hóc xương rồi.

Tư Mộ Thần ác ý vỗ một cái thật mạnh vào lưng Lục Phạm, cậu ta liền khạc xương ra, “Này, này là xương gà của hai người”.

“Bé con, có mệt không? Tắm một cái rồi lên giường ngủ thôi”.

“Ừ, được!”. Cảnh Tô nhìn ba người kỳ quái, không muốn nhúng tay vào đó.

Đuổi Cảnh Tô đi, Tư Mộ Thần nghiêm túc nhìn hai người.

“Nói đi, vừa mới tiến vào đã ra hiệu”.

“Lão đại, đã cứu được 005 nhưng mà....”. Đường Tuấn mở miệng nói cho Tư Mộ Thần, nhưng rồi không biết phải nói thế nào.

“Nhì nhèo cái gì, quân nhân mà cứ như đàn bà!”.

“Nhưng mà 005 mang thai!”.

“Cái gì?”. Lần này Tư Mộ Thần không còn bình tĩnh được, 005 mang thai, đứa bé này phải làm sao?

“005, tự cô ấy nói thế nào?”.

“005 đang hôn mê, đứa bé cũng trong giai đoạn nguy hiểm, chúng ta cứu hay không cứu?”.

Tư Mộ Thần đột nhiên nghĩ đến Cảnh Tô, anh quyết định, “Cứu!”.

“Lão đại, mặt khác, quân khu cũng quyết định xử phạt với anh rồi!”. Lục Phạm nhìn Tư Mộ Thần, gương mặt khó xử.

“Nói đi, là xử phạt thế nào, cơ thể tôi cũng đã khỏe lại, lạm dụng chức quyền như vậy là tôi không phải!”.

“Cấp trên quyết định phái anh đi đóng ở đảo DY một tuần!”.

“Không được, bảo tôi phải rời khỏi bé con thì vạn lần không đồng ý, trước kia còn chưa tìm được bé con, bảo tôi đi đâu cũng được, bây giờ nói gì thì lão tử cũng không đi! Vì bé con, vị trí thiếu tướng này tôi không làm cũng được! Huống chi, lão tử không tin bọn họ dám động đến lão tử!”. Tư Mộ Thần cuồng vọng nói.

“Lão đại, vậy ý của anh là?”.

“Tướng ở bên ngoài, điều quân mệnh không từ! Không phải những lời này đều do hai cậu dạy tôi sao? Bản tướng không có ở đây, thế nào? Các anh em tự nguyện giúp lão tử, lão tử giậm chân một cái, các anh em không quân doanh dám không giúp lão tử? Trở lại vấn đề chính, chuyện này giao cho hai cậu đi làm! Lão tử không đi!”.

“Lão đại, kẻ địch đã tiến tới gần đảo DY rồi!”.

“Lão tử là loại người không phụ trách vậy à? Tôi đã sớm nghiên cứu chiến thuật, chỉ chờ người ta tới cửa mà thôi, nhưng vấn đề là người ta không dám! Các cậu yên tâm, chờ đến ngày tôi cưới chị dâu các cậu, đám người kia cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ!”.

“Nhưng mà....”.

“Không có nhưng mà, nếu đám người kia tới, Tư Mộ Thần tôi nhất định sẽ là người thứ nhất đi! Tắm một cái rồi ngủ đi!”.

Thấy Tư Mộ Thần quyết định như vậy, hai người cũng bỏ qua!

Cảnh Tô nhìn vẻ mặt suy tư của Tư Mộ Thần, nhưng cô vẫn nhìn tạp chí trong tay, xem phong cách thiết kế của người ta.

“Bé con, nếu anh đi, em có buồn không?”. Ánh mắt Tư Mộ Thần sáng quắc, anh mong đợi câu trả lời của Cảnh Tô
Bình Luận (0)
Comment