Editor: nhuandong
Cảnh Tô nhẹ nhàng gật đầu một cái, cuối cùng tảng đá lớn trong lòng Dung Thiểu Tước cũng rơi xuống đất, trong tiếng chúc phúc của nhóm truyền
thông, Cảnh Tô và Dung Thiểu Tước rời khỏi “Vạn Đình”
Tư Mộ Thần làm thế nào cũng không nhớ kết quả thúc đẩy lại là dạng này, anh oán hận nhìn Lục Phạm.
“Lão đại, anh đừng nhìn em như vậy, như thế nào đi nữa thì em cũng không thể bay đến hiện trường phá hư được!” Lục Phạm biết Tư Mộ Thần lại bắt
đầu rục rịch chộn rộn.
“Ai ai, thôi, để tiểu tử này hài lòng một lát, coi như cô nhóc đồng ý
vào lúc này, cuối cùng vẫn sẽ trở về, cùng lắm thì hiện tại để cho cô ấy chịu chút đau khổ!”
Lục Phạm nhìn Tư Mộ Thần lúc thì khẩn trương lát sau đã bình tĩnh, thật là có chút không chịu nổi.
“Cảnh Tô, anh đang nằm mơ hay sao?” Dọc đường đi Dung Thiểu Tước không ngừng hỏi vấn đề này.
“Tôi cũng chỉ đồng ý lời cầu hôn của anh thôi, không phải sao?” Cái này
giống như đang nói, không phải là chuyện giữa ban ngày sao? Đạo lý giống nhau.
Mặc dù là như vậy, Dung Thiểu Tước cũng vẫn cảm thấy rất vui vẻ, kết
giao là có điều kiện, nhưng lần cầu hôn này không có bất kỳ điều kiện
tiên quyết nào, cái này có phải đã nói lên Cảnh Tô đang tiếp nhận anh
đúng không?
Dưới đáy bàn, Diêu Mộng Lan không biết đã khóc bao lâu, cuối cùng có một bàn tay đưa tới trước mắt cô, cô lau nước mắt mình một cái, đặt ở trong lòng bàn tay anh ta.
Ngước mắt nhìn người đàn ông không thua gì Dung Thiểu Tước, Diêu Mộng
Lan nghẹn ngào mở miệng, trong mắt lại thoáng qua tia tính qoán: “Anh là ai? nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n Anh cũng là đám chó săn kia
ư?” Anh ta trợ giúp mình, nhưng Diêu Mộng Lan không tin tưởng bất kỳ
người phương nào thì sao có thể dễ dàng cảm động được đây?
“Quả nhiên là Diêu Mộng Lan?” Tống Tường mở miệng cười, trong mắt hình như có chút giễu cợt.
Thấy mình diễn không nổi nữa, Diêu Mộng Lan định kéo ghế ra ngồi xuống,
đương nhiên nước mắt của cô ta cũng chỉ là giả bộ cho Dung Thiểu Tước
nhìn, ít nhất cũng phải chứng mình có yêu.
“Vị tiên sinh này, còn không biết xưng hô như thế nào đây? Hình như là
người giống Mộng Lan thì phải!” Cô ta tự giữ thân phận cao quý. Chẳng
thèm ngó tới anh ta, trong giọng nói có lộ ra chút khinh bỉ.
“Ha ha, tôi? Kẻ bất tài này họ Tống, tên, Tường!” Khi một chữ cuối cùng
nặng nề phun ra từ miệng người đàn ông, cô ta lập tức ngã ngồi trên mặt
đất.
“Thái, thái tử!” Trong mắt cô ta có khủng hoảng: “Thái tử, sao lại như vậy? Nhất định anh là giả!”
Thái tử tới? Cha biết không? Trong đầu Diêu Mộng Lan chợt lóe lên suy
nghĩ này, nếu như thái tử biết bọn họ đang có cái suy nghĩ kia, làm sao
đây? Tính mạng của bọn họ sẽ không còn nữa.
“Diêu Mộng Lan, thật sự cô cảm thấy tôi không phải là thật?
Dấu khắc hoa mai lúc trước trên lưng cô là tôi khắc lên đấy!” Giọng nói
Tống Tường mập mờ, nhưng trong mắt cô ta nhìn lại là một cơn ác mộng.
“Không, không, không, thái tử, tôi sai rồi! Anh bỏ qua cho tôi đi!”
“Hả, sai cái gì? Ngoan…tôi còn có chuyện muốn cô đi làm! Sao tôi có thể
để cô bị thương được chứ?” Nói xong còn muốn kéo cái người dưới đất lên
đến bên người mình, vươn tay ấn eo thon nhỏ của cô ta, chọc cho Diêu
Mộng Lan liên tiếp thẹn thùng.
“Thái tử~không cần!” Cô ta nũng nịu thành tiếng, cúi đầu nhìn đất, cô ta cho là bộ dáng của mình đủ để bất kỳ người đàn ông nào cũng động tình,
nhưng cô ta không biết, đàn ông thích giả bộ, nhưng không thích làm bộ
quá mức.
Tống Tường cố nén khó chịu trong lòng, phân phó Diêu Mộng Lan một phen,
sau đó đùa giỡn hồi lâu rồi mới thả cô ta đi, trước khi rời khỏi Diêu
Mộng Lan âm thầm vui mừng, hiện tại cô ta càng thêm đảm bảo, người bên
thái tử hắc đạo, cô còn không phải đều ở bên hai nhà hắc bạch sao?
Nhà họ Dung, lão thái thái tức đến giơ chân, người cháu này thật là bướng bỉnh!
“Tìm Dung Thiểu Tước về cho tôi! Nhanh đi!” Bà ngồi ở trên ghế salon,
người giúp việc ở một bên khuyên, nhưng hình như hiệu quả ngược lại.
“Phu nhân, thiếu gia nói nơi hẹn, mời người đến cùng gặp mặt Cảnh Tô
tiểu thư!” Người giúp việc vâng vâng dạ dạ nói nội dung cuộc điện thoại
cho lão thái thái, chỉ sợ bà một quả bóng lửa phun đến mặt mình.
Ngoài dự đoán mọi người, ngược lại Dung lão thái thái trang điểm, mặc
lên mình một bộ đồ lộng lẫy, gần như bà đeo tất cả các đồ trang sức lấp
lánh lên người.
“Cảnh Tô, bà nội gọi anh trở về, em trở về cùng anh đi, được không?”
Dung Thiểu Tước thận trọng nhìn Cảnh Tô, chỉ sợ cô lắc đầu một cái,
không đồng ý, lần trước bà nội đã không vui vẻ với Cảnh Tô rồi.
“Anh cảm thấy tôi sẽ qua sao? Anh nói cho bà nội biết địa chỉ của tôi,
tôi sẽ ở nhà chờ bà ấy, nhưng anh không thể tới!” Cảnh Tô biết rõ thủ
đoạn đối phó với những người nhà giàu này, dĩ nhiên là sẽ không tới cửa
nhìn sắc mặt, vào lúc này quyền chủ động ở trong tay chính mình.
“Được, vậy anh liền bảo bà nội qua đó tìm em, anh chờ ở dưới lầu, nếu bà nội làm khó dễ em, em lậo tức gọi cho anh?”
“Được, vậy tôi đi về trước!”
Nhìn Cảnh Tô lên lầu, Dung Thiẻu Tước cũng không đi thẳng về, anh ta sai Vương Tiêu đi đón bà nội rồi, đoán chừng lúc này cũng sắp tới!
“Ít tước, cháu nói nơi hẹn chính là nơi này?” Chung cư như vậy, bà đâu nguyện ý tới, đây không phải là tự hạ thân phận hay sao?
“Bà nội, tầng 6 phòng 607, đi gặp Cảnh Tô đi, cô ấy muốn nói chút chuyện với bà, bà nội cũng không hi vọng lúc cháu không có mặt, nói chút
chuyện “riêng tư” với Cảnh Tô hay sao?”
Lời này của Dung Thiểu Tước nói lên lòng bà, Dung lão thái thái mỉm cười gật đầu một cái, đeo cái kính mát lớn nghênh ngang tiêu sái đi lên.
Nhưng bà thật không ngờ thang máy tầng sáu lại hỏng.
Đợi đến khi bò lên tới tầng sáu đã là mồ hôi chảy đầy mặt, bà đến tuổi
này rồi nào có còn vận động nhiều nữa? Bà không nhịn được lau mặt mình,
khuôn mặt trang điểm tinh xảo dưới cái quệt tay mà bị phá thành từng
mảng nhỏ.
Khi Cảnh Tô nhìn thấy gương mặt lão thái thái, trong lòng cô âm thầm vui vẻ, điều này rõ ràng chính là kiệt tác của cô, thang máy là do cô tiện
tay đổi tấm biển sang mặt sau, lão thái thái này thật ngu ngốc một cách
đáng yêu.
“Cô..cô..còn, còn không mau, mau đi rót một ly nước tới cho tôi?” Dung
lão thái thái nhìn Cảnh Tô thở không ra hơi, trong bụng tràn ngập lửa
hận.
“ha ha, lão phu nhân, xem ra thân thể bà xương cốt vẫn còn không tệ, một hơi leo lên tầng sáu còn không lao lực!” lời nói của Cảnh Tô làm cho
người ta nghe không ra được là khen ngợi hay chế giễu, nhưng lão thái
thái cũng không tiện phát tác.
“Lão phu nhân, mời bà ngồi! Tôi đi rót chén trà cho bà!” Dĩ nhiên Cảnh
Tô nghĩ làm thế nào để lão thái thái tiếp nhận mình, dù sao ở giây phút
đồng ý lời cầu hôn kia, cô vẫn nghĩ đến lời mình đã nói, Dung Thiểu Tước đúng là một người yêu hoàn mỹ, có lẽ sống chung cả đời cũng không tệ.
“Cảnh Tô, đúng không? Tôi cho cô biết, nhà họ Dung chúng tôi tuyệt đối
sẽ không tiếp nhận dạng người phụ nữ như cô!” một câu nói khiến mọi biện pháp của Cảnh Tô đều bị bỏ đi.
“Dung lão thái thái, là Dung Thiểu Tước không muốn cưới nên để bà đến
đây làm thuyết khách hay sao? Vậy thì mời anh ta tự mình nói!”
“Cô..cô người đàn bà này đừng có mà không biết phân biệt! Đừng chờ đến
khi tôi làm cho cô không chịu nổi!” Bà ác ngoan cảnh cáo, lại đổi được
nụ cười khẩy của Cảnh Tô.
Cuối cùng, vẫn còn nhớ được, Dung lão lão là được băng ca mang rời đi.
“A tiêu, anh nói, bà sẽ thích bộ dáng như vậy sao?”